Phong Thần Châu

Chương 4259: Đệ tử đời thứ sáu là Giản Bác




 Tấn Triết nhìn về phía Cửu Anh, hắn ta nhịn không được nói: "Tần Ninh công tử, con hung thú tọa kỵ này có thực lực không tầm thường, không biết Tần công tử đã dùng cách gì để thu phục được nó?"  

 

“Đánh một lát là được rồi!”  

 

“Hả?”  

 

“Cái gì cơ?”  

 

Tấn Triết cùng Nhan Như Họa đều sửng sốt.  

 

“Đánh nó, đánh tới khi nào nó sợ, đánh tới lúc nó nghe lời là được rồi!”, Tần Ninh ngồi xếp bằng trên người Cửu Anh, hắn nói: “Nếu không nghe lời thì đánh tàn nhẫn hơn, nếu vẫn không được thì đành phải giết bỏ vậy!”  

 

Nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy nghiêm túc của Cửu Anh vẫn không hề thay đổi, chín cái đầu quan sát bốn phương tám hướng.  

 

Hai thánh thú Huyền Minh Vương Xà và Tiểu Bạch dùng ánh mắt oán hận mà nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Đánh?  

 

Người này thật là độc ác!  

 

Sau đó, chúng nhìn Cửu Anh bằng ánh mắt đầy vẻ cảm thông.  

 

Cửu Anh cũng không thèm quan tâm.  

 

Đánh?  

 

Tần Ninh chỉ từng đánh nó một lần duy nhất.  

 


Một lần là đủ rồi.  

 

Bây giờ, nó đi theo Tần Ninh, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống…  

 

Bảo nó chịu bị đánh thêm mười lần nữa cũng được!  

 

Lần trước, Cửu Anh nuốt một quả trứng của thánh thú cấp chín, huyết mạch lại được tăng thêm một bậc, bây giờ, có thể nói là đã có sự thay đổi rất lớn.  

 

Thực lực của nó cũng sắp bước vào cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm rồi.  

 

Từ trước tới nay, Tần Ninh vẫn luôn nuôi thả Cửu Anh.  

 

Dù sao thì nó cũng luôn ẩn nấp trên cánh tay của hắn, thỉnh thoảng lấy ra làm tọa kỵ cũng rất tiện.  

 


Còn chuyện trông cậy vào nó hỗ trợ thì…  

 

Phiền phức!  

 

Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở trên người Cửu Anh, hắn nhìn Tấn Triết và Nhan Như Họa, cười nói: “Hai vị đã từng kể với ta về tình hình hiện tại của Thánh Thú tông chưa nhỉ?”  

 

“Trừ hai người các ngươi ra thì còn có sáu vị nữa phải không?”  

 

“Bảy!”, Nhan Như Họa chỉ ra chỗ sai của hắn, cô ta nói: “Sư tổ của ta cũng cũng là người của Thánh Thú tông mà!”  

 

“Ôn Hiến Chi thì không tính, còn sáu người kia thì sao?”  

 

Tần Ninh cười rồi nói.  

 

Hắn thật sự tò mò về những người còn lại.  

 

Nhan Như Hoạ vừa cười vừa nói: “Ta là người nhỏ nhất, là đệ tử đời thứ tám Nhan Như Họa, vị này chính là đệ tử đời thứ bảy, Tấn Triết, ngươi cũng biết cả rồi đấy”.  

 

“Đệ tử đời thứ sáu là Giản Bác, là một kẻ ham mê cờ bạc, không phải là thứ tốt lành gì”.  

 

“Đệ tử đời thứ năm là Địch Nguyên, cũng coi như là bình thường… chỉ có điều là khá ít nói, hình như là có chướng ngại về mặt giao tiếp…”  

 


“Đệ tử đời thứ hai là Y Linh Chỉ, đó là một đại mỹ nữ, cô ấy rất xinh đẹp”.  

 

“Đệ tử đời đầu chính là Hạo Thiên, trên thực tế, hắn ta cũng chính là tông chủ trên danh nghĩa của Thánh Thú tông bọn ta”.  

Giọng của Nhan Như Họa rất êm tai, cô ta nói tiếp: “Bởi vì không biết sư tổ đang mày mò cái gì mỗi ngày, cho nên đệ tử đời đầu như Hạo Thiên làm tông chủ cũng rất hợp lý”.