Phong Thần Châu

Chương 4256: "Mắng ngươi thì sao? Không đúng à?"  




 

"Thanh Châu hỗn loạn mười mấy vạn năm như thế, sư tôn xuất mã đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì!"  

 

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.  

 

Hắn cũng thích được nịnh mà!  

 

"Ngươi cất kỹ thanh kiếm này đi!"  

 

Tần Ninh lấy trọng kiếm Vạn Quân ra, nói.  

 

"Sư tôn..."   

 

"Trọng kiếm Vạn Quân có tính chất phi phàm, ngươi không thích hợp dùng".  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy tháng nay, ta đã dung nhập sức mạnh của song hồn long phượng để phong cấm, ngươi mang theo cũng có thể phòng ngừa Thiên Thánh đánh lén!"  

 

"Nếu phong cấm bị phá vỡ, ta sẽ nhận được tin ngay. Ngươi lúc ấy chỉ cần tránh Thiên Thánh đánh lén, chạy trốn tới nơi an toàn, ta sẽ lập tức trở về".  

 

Thạch Cảm Đương nghe vậy, nhịn không được nói: "Chống lại Thiên Thánh tập kích? Chống được bao nhiêu lần vậy?"  

 

"Một lần!"  

 

Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: "Vậy còn con?"  

 

"Sư tôn, lần này con không đi đâu, con phải bế quan tu hành".  

 

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi và Thanh Vân ở cùng một chỗ, Sương Nhi cũng sẽ ở lại, ta nghĩ ba người các ngươi cũng sẽ nhanh chóng đột phá đến Thiên Thánh thôi".  

 

"Đạt được Thiên Thánh thì cũng coi như đứng vững được ở Thanh Châu".  

 

Dương Thanh Vân cùng Thạch Cảm Đương gật đầu.  

 


Tần Ninh lần nữa nói: “Bảo sáu người bọn họ lần lượt tới gặp ta đi!"  

 

"Ặc..."   

 

"Làm sao?"  

 

Dương Thanh Vân nói: "Sư tôn, không cần đâu?"  

 

"Cần!"  

 

Tần Ninh kiên định nói: "Sáu người này là mấu chốt, ta không muốn sau khi mình rời đi thì sẽ xảy ra sai sót!”  

 

Dương Thanh Vân gật đầu.  

 

Hắn biết, năm đó Tần Ninh bởi vì tự tin mà khiến cho Tần Hâm Hâm mất mạng trong tay người khác, chuyện này đã trở thành khúc mắc trong lòng Tần Ninh.  

 

Cho nên hắn không hi vọng chuyện như thế lại xảy ra lần nữa.  

 

Không bao lâu sau, Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ, Phong Nhất Vĩ, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Nhất sơn chủ lần lượt xuất hiện.  

 

Tần Ninh ở trong lầu các, sáu người đi vào theo thứ tự.  

 

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương thở dài nói: "Giống hệt như khi ngươi còn là sư phụ ta, lôi kéo đám sư huynh sư đệ chúng ta đến, lần lượt dạy bảo..."  

 

Dương Thanh Vân lườm Thạch Cảm Đương một cái, từ từ nói: "Ngớ ngẩn!"  

 

"Ôi, ngươi bây giờ là sư huynh của ta chứ không phải sư tôn nữa đâu, thế mà còn mắng ta?"  

 

Thạch Cảm Đương không phục nói.  

 

"Mắng ngươi thì sao? Không đúng à?"  

 

Dương Thanh Vân nhịn không được nói: "Ngươi cho rằng sư tôn đang làm chuyện gì? Tâm sự chắc?"  

 

 

 

Thạch Cảm Đương nghe đến lời này thì hơi sững sờ.  

 

"Trong cuộc chiến trước đó, sư tôn thể hiện ra hực lực siêu mạnh của bản thân, chấn nhiếp sáu người này".  

 

"Mà bây giờ, sư tôn muốn thể hiện ra năng lực của mình".  

 

"Nói cho sáu người bọn họ biết, xây dựng Thanh Minh, để ta dẫn đầu, tương lai sẽ là tiền đồ vô lượng...", Dương Thanh Vân nghiêm túc nói.  

 

Ông...   

 

Thạch Cảm Đương vừa dứt lời thì có một khí tức mạnh mẽ phóng ra từ phía lầu các.  

Uy áp khủng bố đó càn quét ra, tạo cho người ta một cảm giác giống như thiên địa này bị giam cầm trong chốc lát.