Phong Thần Châu

Chương 4250: "Ta không đi tìm người!"  




 

"Đến cả thánh chủ thánh quốc Đại Tề như Tề Hạo cũng là Thánh Vương, hơn nữa còn không phải Thánh Vương bình thường..."   

 

Tần Ninh tiếp lời: "So với sư tổ ngươi thì sao?"  

 

"Hẳn là yếu hơn sư tổ ta!"  

 

Nhan Như Họa nhấp ngụm rượu, có không khỏi nói: "Sư tổ mỗi ngày đều lãng phí bản thân, lại không chịu tăng thực lực, ta cũng không biết thực lực bây giờ của hắn ta ra sao!"  

 

"..."   

 

"Sư tổ thực lực bây giờ nhất định phải là Thánh Vương đỉnh phong!"  

 

Một giọng nói trêu tức lúc này vang lên.  

 

Tấn Triết kia giờ phút này cười khà khà nhìn Tần Ninh, chắp tay: "Tần Ninh đúng không? Thực lực mạnh đấy, ta là sư tôn của Nhan Như Họa - Tấn Triết, đệ tử đời thứ bảy của Thánh Thú tông, đương nhiên, cũng là đệ tử duy nhất!"  

 

"Vinh hạnh cho ta".  

 

Tần Ninh thản nhiên nói.  

 

Tấn Triết cười nói: "Sư tổ chúng ta là người khiêm tốn, nói ra thì cả thánh vực Thiên Hồng này gần như không ai biết đến".  

 

Không ai biết đến?  

 

Không ai biết đến thì có gì phải kiêu ngạo như vậy?  

 

"Nhưng lão tổ khai tông của Thánh Thú tông chúng ta thì Hạ Tam Thiên này không ai không biết".  

 

Tấn Triết cười nói: "Đó chính là Ngự Thiên Thánh Tôn đã xưng bá Hạ Tam Thiên tám vạn năm trước!"  

 

Nhan Như Họa giờ phút này nhếch miệng.  

 


Tần Ninh lại ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.  

 

"Ngươi tỏ vẻ nghiêm túc thế làm gì?"  

 

Nhan Như Họa xì một tiếng: "Cũng không phải nói ngươi!"  

 

Tần Ninh ho khan, không có mở miệng.  

 

Tấn Triết lần nữa nói: "Truyền thuyết về lão tổ khai tông chúng ta thì nhiều lắm luôn..."   

 

"Rồi rồi!"  

 

Nhan Như Họa ngắt lời: "Một người đã chết rồi thì nói nhiều như vậy làm gì? Nhìn cái dáng vẻ không đáng tin của sư tổ kia đi, nói không chừng vị lão tổ tông này cũng không phải dạng đáng tin cậy".  

 

"Họa Họa, chớ nói nhảm".  

 

Tấn Triết vội vàng nói: "Sư tổ bao nhiêu năm qua đều đang đợi lão tổ tông trở về đấy, cẩn thận sư tổ mà biết con nói bậy thì sẽ lột da con đó!"  

 

Nhan Như Họa bất mãn nói: "Hơn tám vạn năm rồi, con cho rằng sư tổ bị lão tổ tông lừa rồi..."   

 

Tần Ninh giờ phút này ngồi ở một bên, sắc mặt xấu hổ.  

 

Lừa cái gì!   

 

Không phải ta tới rồi sao!   

 

Nhưng hắn thì đến rồi, đồ đệ ngốc lại chạy đâu mất.  

 

Hơn nữa, tám vạn năm trôi qua mà mới đến Thánh Vương?  

 

Có mất mặt không cơ chứ!   

 

Rốt cuộc tám vạn năm qua thằng nhãi này đã làm gì vậy?  

 

"Giải quyết xong chuyện ở đây thì các ngươi đưa ta đến Thánh Thú tông đi!"  

 

Tần Ninh mở miệng nói.  

 

"Đi làm gì!"  

 

Tấn Triết giờ phút này cười nói: "Thánh Thú tông hiện tại trống rỗng, không có ai đâu..."   

 

"Ta không đi tìm người!"  

 

Tần Ninh khẽ cười nói.  

 

Nói xong, Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa. Hắn nhìn bốn phía, từ từ đứng dậy, nói: "Thanh Châu này