Phong Thần Châu

Chương 4240: Khúc nhạc lượn lờ, sát phạt và nghiêm nghị.  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

“Thạch Đầu, ngươi hấp thu hồn phách của một vị Thánh Vương hóa thành vật không chủ, ngày ngày đêm đêm hấp thu, có thể tăng lên tu vi, mà khi ngươi uống đan này, nó có thể trợ giúp tu vi của ngươi tăng nhanh hơn nữa”.  

 

Nghe được những lời này, trên mặt Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ cảm động.  

 

Sư tôn đối với mình…rất…  

 

Hửm?  

 

Nhưng mà ngay sau đó, Thạch Cảm Đương nhìn thấy Tần Ninh đi đến bên cạnh Vân Sương Nhi, nhẹ nhàng tách hàm dưới của cô ấy ra, dịu dàng nói: “Há miệng!”  

 

Vân Sương Nhi đỏ mặt mỉm cười, há miệng ra.  

 

Tần Ninh nhẹ nhàng nâng viên Tịnh Ma Châu Đan kia lên, thánh lực xoay xung quanh, giống như là đang rửa sạch, sau đó mới nhẹ nhàng đem Tịnh Ma Châu Đan đút vào miệng Vân Sương Nhi.  

 

“Trong lúc chiến đấu, uy lực của Tịnh Ma Châu Đan sẽ dần dần được bộc lộ ra!”, Tần Ninh dịu dàng nói: “Hỗn Độn thể, là Thượng Cổ thể, uy lực có thể rất mạnh, nhưng nếu như có thể dùng bảo vật đất trời để khai phá thì lại càng mạnh hơn!”  

 

Vân Sương Nhi khẽ gật đầu.  

 

Thạch Cảm Đương đứng ngốc tại chỗ.  

 

Vừa rồi, sư tôn đứng từ xa bắn thẳng vào miệng hắn ta, có bẩn hay không? Có lau không?  

 

Lại nhìn sư tôn còn dùng thánh lực bao trùm, rửa sạch giúp Vân Sương Nhi, nhẹ nhàng đưa đến miệng cô ấy…  

 

Vừa so sánh mới thấy, hình như trong miệng có chút mặn!  

 

Tịnh Ma Châu này khi ăn vào…không phải là có vị như thế chứ!  

 

Thậm chí, tâm trạng cảm động vừa nãy đã phai nhạt đi vài phần…  

 

Giữa đồ đệ và phụ nữ, đối xử với nhau chênh lệch quá lớn!  


 

Ầm…  

 

Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.  

 

Giữa đất trời, chín vị Thiên Thánh, thêm cả Nhan Như Hoạ là Địa Thánh đỉnh phong giao chiến, quả thực là náo nhiệt.  

 

Cả đất trời vô cùng u ám.  

 

Giờ phút này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, mười người này có thực lực tương đương nhau.  

 

Mà xung quanh, nhóm võ giả Ma tộc cũng không thèm che giấu nữa, chém giết đến đỏ cả mắt.  

 

Nhóm võ giả của tứ đại tông môn cũng không còn gì để nói.  

 

Ma tộc muốn giết bọn họ để bịt miệng, hiện tại, không phải là liều mạng vì người khác mà là liều mạng vì chính bản thân mình.  


 

Tần Ninh thấy một màn như vậy thì ánh mắt dừng lên trên năm người bọn họ, mỉm cười nói: “Năm vị Thiên Thánh nhất phẩm, hẳn là có năm viên Tịnh Ma Châu Đan, cũng không thể không cần!”  

 

Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp bước ra.  

 

Vút…  

 

Ngay sau đó, Vẫn Nhật Cốt Cầm lập tức xuất hiện.  

 

Mười ngón tay đánh đàn, từng tiếng đàn nối nhau vang lên.  

 

Theo tiếng đàn vang lên, dường như không khí sắc bén thêm vài phần.  

 

Tần Ninh ra tay, cùng Nhan Như Hoạ đối phó với Thiên Thánh Dương Lăng.  

 

Khúc nhạc lượn lờ, sát phạt và nghiêm nghị.  

 

Một tiếng ầm vang lên, trên đất trời, từng cỗ lực lượng phóng thích ra bên ngoài.  

 

Lúc này, Thiên Thánh Dương Lăng đột nhiên cảm giác được, thân thể bị một tia lực lượng hạn chế.  

 

Nhan Như Hoạ vẫn hung mãnh đánh tới, Dương Lăng không kịp thời né tránh, bả vai bị thương, ầm một tiếng, thân thể rút lui.  

 

Lúc này, Thiên Thánh kinh hãi nhìn về phía Nhan Như Hoạ.  

 

Sao lại thế này?  

 

 

chapter content