Hiện tại, Thạch Cảm Đương vẫn là cảnh giới Hoá Thánh như trước, chưa ngưng tụ được hồn hải.
Thể hồn phách của Thánh Vương cùng tam hồn, song hồn long phượng của Tần Ninh quan sát lẫn nhau bên trong biển linh thức của Thạch Cảm Đương.
“Chuyện đã tới nước này, ngươi còn có thể làm gì?”
Thánh Vương kia cười lạnh nói: “Thoát ly khỏi thân thể của mình, nhảy vào biển linh thức của tên nhóc này, xem ra, tên nhóc này rất quan trọng đối với ngươi!”
“Nhưng mà, ngươi đừng quên, tuy thân thể của ta bị phá huỷ, nhưng thể hồn phách của Thánh Vương rất cường đại, tam hồn của ngươi không thể chống cự lại được!”
“Cho dù ngươi có thể chống cự lại được thì lúc chúng ta ra tay ở trong đây, biển linh thức của tên nhóc này cũng sẽ bị phá huỷ, trở thành một tên ngốc!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
“Ta biết!”
“Biết mà ngươi còn…"
Tần Ninh khinh bỉ nói: “Cho nên, ta không định cùng ngươi chém giết ở trong này! Ta chuẩn bị…giam giữ ngươi bên trong biển linh thức của đồ nhi ta, trở thành chất dinh dưỡng cho đồ nhi của ta, để hắn ta từng bước trở thành Thánh Nhân, trở thành Địa Thánh rồi Thiên Thánh!”
“Ngươi nằm mơ!”
Thánh Vương kia rít gào nói: “Chỉ là Thánh Nhân mà dám mở miệng ngông cuồng”.
“Ngươi nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Chỉ là Thánh Nhân, chỉ là Thánh Nhân, vẫn chỉ là nói ngoài miệng, ngươi đang sợ hãi phải không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Thánh Vương kia khẽ thay đổi.
“Mấy vạn năm qua ngươi vẫn luôn không thể sống lại, hiện tại cũng chỉ có thể đi mê hoặc Địa Thánh mà thôi”.
“Thể hồn phách của Thánh Vương quả thật rất mạnh, nhưng mà ngươi có thể bùng nổ được mấy phần sức mạnh?
Sở dĩ bùng nổ ở đây cũng là bởi vì ngươi sợ hãi!”
“Hiện tại, ngươi lựa chọn cướp đoạt thân thể của đồ nhi ta là bởi vì ngươi vô cùng sợ hãi”.
“Nói hươu nói vượn!”
Thánh Vương kia ngoài mạnh trong yếu, quát lớn.
“Ngươi rất thông minh, biết rằng ta không nỡ làm đồ đệ của mình bị thương, cho nên mới dung nhập vào trong cơ thể hắn ta, tam hồn và song hồn long phượng của ta quả thật là có thể giết được ngươi, nhưng mà cũng sẽ làm cho đồ đệ mình bị thương!”
“Cho nên, ta không muốn lãng phí thời gian chơi đùa với ngươi, cứ trực tiếp giam cầm ngươi là được!”
Hơi thở của Thánh Vương dao động rất lớn.
“Ngươi lấy cái gì để giam cầm ta?”
“Lấy thực lực!”
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước đến, khí thế trong cơ thể tăng vọt.
“Ta nói giam cầm ngươi là có thể giam cầm ngươi!”
Lời nói vừa dứt, sát khí đùng đùng kéo tới.
“Thuật Đại Tác Mệnh, vạn niên chi thủ!”
Lúc này, khí thế của Tần Ninh bùng nổ.
Thành tựu cảnh giới Thánh Nhân của hắn, tuổi thọ đã vượt qua mười vạn năm.
Thiêu đốt vạn năm tuổi thọ sẽ tổn hại căn cơ nhất định, nhưng mà Tần Ninh không sợ.
Chuyện tới nước này, Thánh Vương kia rất thông minh, biết hắn sợ ném chuột vỡ đồ nên mới dung nhập vào trong cơ thể Thạch Cảm Đương, ý đồ chiếm xác.
Dựa vào thực lực của mình, hắn có thể đánh chết thể hồn phách nửa tàn này của Thánh Vương kia.
Nhưng mà cho dù đánh chết được hắn ta, biển thức hải của Thạch Cảm Đương cũng bị phá huỷ hoàn toàn, trở thành một kẻ ngốc, điều này cũng không phải là nói suông.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất.
Trong lúc đó, từng đạo thánh văn được ngưng tụ thành.
“Phong Vương Hóa Linh Trận!”