Phong Thần Châu

Chương 4006: "Ngươi nghĩ thoáng thật!" 




 

Trong đội ngũ Vũ gia có một vị Thánh Nhân đi ra, chắp tay nói: "Thám tử đã hồi báo, phát hiện tung tích của Tần Ninh!"  

 

"Tần Ninh?"  

 

Nhìn Vũ Hãn Đông rất khác Vũ Hãn Thanh, có mấy phần thô kệch.  

 

"Sao Tần Ninh lại đi tới Cực Địa? Không phải hắn đang ở thành Vạn Ma sao?"  

 

Vũ Hãn Đông nói với vẻ kinh ngạc.  

 

"Một mình hắn à?"  

 

"Không phải".  

 

Người kia lập tức cung kính nói: "Bên cạnh hắn còn có năm người, thám tử chỉ đứng nhìn từ xa , cũng không tới gần, cho nên cũng không quá rõ ràng thực lực của những người kia..."   

 

Vũ Hãn Đông cau mày.  

 

Năm người! Năm người kia là ai?  

 

"Bảo thám tử quan sát chặt chẽ một chút là được, chớ tới gần, cũng không gần đến gây phiền toái".  

 

Vũ Hãn Đông nghiêm túc nói: "Chúng ta đi chuyến này là đến tìm bốn Thiên Cung của Cực Địa, không cần phát sinh tranh chấp với hắn".  

 

"Có thể giết Vũ Hãn Thanh há lại là hạng đơn giản sao? Kẻ này bất phàm như thế, phía sau hắn mà không có cường giả Địa Thánh, cao nhân Thiên Thánh thì mới là ghê rợn đấy!"  

 

Vũ Hãn Đông nói tiếp: "Nếu như va phải kẻ này, trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ, xem Thanh gia ở Thanh Uyên bên kia xử trí như thế nào, bọn họ cũng bị mất một vị trưởng tộc!"  

 

"Vâng!"  

 

Đoàn người Vũ gia tiếp tục tiến lên.  

 

Giờ này khắc này, Cực Địa hội tụ không ít võ giả.  

 

Toàn bộ Nam vực Thanh Châu mặc dù rộng lớn, nhưng thủ đoạn để các phương thu thập tin tức cũng không ít.  

 

Giờ phút này, võ giả các phương võ giả đều tụ tập lại, không ít người cũng đụng mặt nhau.  

 

Chẳng qua mục đích cuối cùng đều chỉ có một.  

 

Núi lửa Cực Địa.  

 

Nơi đó có một ngọn núi lửa hoạt động, quanh năm sẽ có dung nham xuất hiện, thế nhưng nhìn hôm nay, ngọn núi lửa phun nham tương xong thì lại tắt lửa, đồng thời phun ra bốn tòa Thiên Cung. Đây là lần đầu xảy ra sau bao nhiêu năm lịch sử.  

 

Có người tận mắt nhìn thấy bốn tòa Thiên Cung kia.  

 


Thoáng một cái liền kinh động rất nhiều võ giả của thất đại địa.  

 

Một vài Thánh Nhân chưa từng xuất thế cũng nhao nhao thò đầu ra.  

 

Giờ khắc này, Cực Địa là thật sự náo nhiệt.  

 

Nhóm Tần Ninh lúc này đang hạ dần tốc độ, ngắm cảnh đẹp từ trên lưng Phi Ưng.  

 

"Phong cảnh ở Cực Địa này đúng là có một phong vị khác, không giống với mấy đại địa khác ở Nam vực Thanh Châu”.  

 

Tiên Vô Tận tán thưởng.  

 

Tần Ninh liếc qua Tiên Vô Tận.  

 

"Toàn bộ  thất đại địa của Nam vực Thanh Châu, ngươi mới nhìn thấy được nhiều nhất là ở vùng đất Vạn Ma, tiếp theo chính là vùng đất Vạn Thánh mới gặp mấy ngày, ngươi biết cái quỷ gì hả?"  

 

Tiên Vô Tận xấu hổ cười một tiếng, ho khan.  

 

Lời nói này… không sai chút nào.  

 

Ông ta đúng là chưa từng đi những nơi khác ở Nam vực Thanh Châu.  

 

Lăng Loạn đạo nhân giờ này khắc này lại là nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.  

 

Tần Ninh có mối thù với Vũ Uyên Thanh Uyên và cả Ma Quang tông ở vùng đất Vạn Thánh, ông ta thì có thù với dòng tộc chịu khổ.  

 

"Đừng nhìn nữa!"  

 

Tần Ninh giờ phút này lại nói thẳng: "Cho đến bây giờ, đã không chỉ có ba nhóm người để mắt tới chúng ta, cứ cho chúng theo dõi đi".  

"Ngươi nghĩ thoáng thật!"