Phong Thần Châu

Chương 3887: “Việc này tuyệt đối không thể làm qua loa lấy lệ được”.  




 

"Ta đưa cho ngươi thánh thạch rồi, ngươi cứ cầm thánh thạch đi chẳng phải được rồi sao?"  

 

Tần Ninh nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.  

 

Tô Long muốn né tránh nhưng lại không né được.  

 

Chiếc nhẫn không gian đeo trên ngón tay đã bị Tần Ninh tháo xuống.  

 

Sắc mặt Tô Long thay đổi.  

 

Tần Ninh cẩn thận kiểm tra, bên trong đó ngoài năm vạn thánh thạch mà hắn vừa đưa, thế mà lại có hơn bảy vạn nữa.  

 

"Cho ngươi rồi mà ngươi không cần, ta đành lấy lại vậy!"  

 

Tần Ninh bình thản nói.  

 

Mặt Tô Long đỏ bừng, quát to: "Ngươi muốn chết à, đây là tiền của Nguyên gia đấy!"  

 

 

 

“Tiền của Nguyên gia thì như thế nào?”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi không nói rõ, ta cũng không giải thích gì, huề cả làng”.  

 

“Ngươi…”, Tô Long nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt oán độc.  

 

“Cút!”  

 

Tần Ninh nói thẳng: “Nói cho kẻ đang đứng đằng sau ngươi là Tần Ninh ta nhận số tiền này, nếu như hắn ta muốn đòi lại thì phải đến tửu lâu Nguyên Minh tìm ta!”  

 

Tần Ninh cười lạnh lùng, khí thế bùng nổ, mấy bóng người ngay lập tức bị đẩy lui, ngã xuống mặt đất, miệng phun máu tươi.  

 

Vào giờ phút này, sao Tô Long còn dám nói thêm nữa.  


 

Hắn ta sợ đến mức tè ra quần, vội vã bỏ chạy.  

 

Lúc này, sắc mặt của Ly Tâm Lăng tái nhợt.  

 

“Tần công tử…”  

 

“Tô Long là người của Nguyên Thành Phong của Nguyên gia…”, bây giờ, trong lòng Ly Tâm Lăng tràn ngập sự lo lắng.  

 

Đó chính là người của Nguyên gia! Ở bên trong thành Nguyên gia này, không thể chọc đến Nguyên gia được.  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi có thể đưa ta đến nhà tổ của Ly Tâm gia các ngươi thì ta sẽ bảo vệ ngươi, không cần sợ hãi Nguyên gia!”  

 

“Nếu như ta đã chọc đến bọn họ rồi thì ta sẽ không để yên như vậy mà rời khỏi đây, để lại chuyện phiền phức cho các ngươi đâu!”  

 

Ly Tâm Lăng há miệng thở dốc, cậu ta vừa muốn nói gì đó thì muội muội của cậu ta, Ly Tâm Linh Nguyệt dùng bàn tay nhỏ bé của mình để ôm chặt lấy Ly Tâm Lăng.  

 


“Ca ca…”  

 

“Linh Linh ngoan, đừng sợ!”  

 

Ly Tâm Lăng nhìn về phía Tần Ninh, cậu ta nói: "Tần công tử, trong Nguyên gia có Thánh Nhân trấn giữ".  

 

“Việc này tuyệt đối không thể làm qua loa lấy lệ được”.  

 

“Trước hết chúng ta phải đi mua dược liệu, sau đó, nhanh chóng rời khỏi thành Nguyên gia”.  

 

Nghe cậu ta nói như vậy, Tần Ninh vốn muốn giải thích cho rõ ràng nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng.  

 

Sự lo lắng của Ly Tâm Lăng cũng không phải là vô lý.  

 

Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần đi nữa thì e rằng Ly Tâm Lăng cũng sẽ không tin.  

 

Dù sao thì Nguyên gia chiếm cứ thành Nguyên gia, xưng vương xưng bá ở đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, loại sức mạnh đó đã ăn vào trong xương tủy của Ly Tâm Lăng khiến cho hắn không thể thay đổi suy nghĩ của cậu ta ngay được.  

 

“Đi thôi”.  

 

Tần Ninh vẫy tay.  

 

Ly Tâm Lăng cõng Ly Tâm Linh Nguyệt, ba người cùng nhau rời khỏi ngôi nhà cũ nát này… Suốt quãng đường, Ly Tâm Lăng luôn cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.  

 

“Ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”  

 

Tần Ninh nhịn không được liền mở lời an ủi cậu ta.  

 

“Tần công tử, Nguyên gia thật sự rất lợi hại, cơ sở ngầm của Nguyên gia trải rộng khắp cả thành Nguyên gia…”, Ly Tâm Lăng đi rất nhanh, cậu ta khuyên Tần Ninh một cách chân thành: “Hai huynh muội bọn ta không thể tiếp tục ở lại thành Nguyên gia được nữa rồi, Tần công tử, người cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi”.