Phong Thần Châu

Chương 3874: "Cho nên ngươi có thể chết rồi đấy!"  




 Tần Ninh nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một cái.  

 

Đẹp trai?  

 

Hắn thừa nhận Dương Thanh Vân đúng là phong độ, nhưng là đã đợi ở đại lục Vạn Thiên suốt tám vạn năm rồi, dáng vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi.  

 

Cô nương?  

 

Cô nương nào sẽ thích một ông chú ba mươi chứ hả!   

 

"Cho nên hắn ta đã bị đưa tới thành Vạn Ma? Mà lại… Không rõ sống chết..."  

 

"Vâng vâng vâng!"  

 

Lý Huyền gật đầu nói: "Nếu biết hắn ta là người mà Tần đại nhân ngài muốn bắt thì tiểu nhân nhất định sẽ không để cho ai mang hắn ta đi!"  

 

"Bắt làm nam hầu? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!"  

 

Lý Huyền không khỏi nói: "Trong thành Thanh Ma này, không chỉ có đàn ông là thích người đẹp, phụ nữ cũng vậy mà..."  

 

Tần Ninh giờ khắc này thở ra một hơi, nhìn Lý Huyền.  

 

"Vẽ lại vẻ ngoài của người phụ nữ đó ra cho ta đi!"  

 

"Tiểu nhân đã vẽ xong rồi đây ạ!"  

 

Lý Huyền lấy ra một tấm vải lụa.  

 

Cô gái trong tấm vải lụa nhìn rất sống động y hệt người thật, dung mạo rất đẹp, hơn nữa mặc đồ nam lại có khí chất rất quắc thước, không thua đấng mày râu.  

 

Tần Ninh ghi nhớ kỹ gương mặt của người này trong lòng.  

 

Lôi Động Thiên giờ phút này nhìn Tần Ninh và nói: "Tần lão đệ, người ta tuy là không tìm được nhưng cũng coi như đã thăm dò tin tức, mấy thành này thì cũng thôi, nhưng mà..."   

 

"Làm phiền Lôi đại ca!"  

 

Tần Ninh mỉm cười, chắp tay nói: "Lôi đại ca có thể tùy ý chọn một trong số khu thành Đông và thành Tây, ta sẽ để nó cho Lôi đại ca".  

 


Lôi Động Thiên cười ha ha một tiếng.  

 

Một khu thành tổng cộng là mười con đường.  

 

Tìm được tin này cũng không khó, đổi lấy một lối đi, đúng là hời!  

 

"Đại nhân, tiểu nhân ta...", Lý Huyền giờ phút này cười khà khà.  

 

"Người này thì giao cho ta đi!"  

 

Tần Ninh nhìn Lôi Động Thiên, từ từ nói.  

 

"Tốt tốt, không có vấn đề gì!"  

 

Lôi Động Thiên đạt được mục đích của mình, thoải mái cười to, rời khỏi Xuy Tuyết trai.  

 

Tần Ninh nhìn Lý Huyền, híp mắt cười nói: "Nam hầu?"  

 

"Đồ đệ của Tần Ninh ta mà ngươi cũng dám có ý đồ xấu à!"  


 

"Ơ?"  

 

Lý Huyền tái mặt, sợ hãi nhìn Tần Ninh.  

 

Đồ đệ?  

 

Không phải nói là kẻ thù sao?  

 

Tần Ninh từ từ nói: "Đất Vạn Ma tàng long ngọa hổ, hai ta đều hiểu rõ nam hầu nữ hầu gì đó có ý nghĩa ra sao. Các ngươi muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để huấn luyện người thành súc sinh rồi cấp người khác hưởng lạc!"  

 

"Ta nói có đúng hay không?"  

 

Lý Huyền giờ phút này mang sắc mặt khó coi.  

 

"Cho nên ngươi có thể chết rồi đấy!"  

 

Một chưởng vỗ ra.  

 

Bành...   

 

Thân thể Lý Huyền thụt lùi về sau, phi ra ngoài cửa, bịch một tiếng nổ tan tành máu thịt.  

 

Lôi Động Thiên vừa mới ra đến ngoài cửa lớn lúc này hơi sững sờ.  

 

Có chuyện gì vậy?  

 

Giờ này khắc này, Lôi Động Thiên khẽ sững sờ...   

 

Trong đình viện.  

 

Tần Ninh bình yên ngồi ngay ngắn.  


 

Nghe đến lời này, trong lòng Lý Tồn Kiếm lộp bộp một tiếng.  

 

"Tần công tử, nhưng ta...", "Ta biết ngươi lo lắng khu thành Đông và khu thành Tây bất ổn, ngươi sợ bản thân không đủ khả năng tọa trấn!"