Phong Thần Châu

Chương 3846: Không phải đã yên ổn rồi sao?  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Rồi đột nhiên, trước người ông ta ngưng tụ một làn sương máu.  

 

Làn sương máu này bao quanh thân thể Lệ Thanh Phong, hoá thành một huyết chưởng.  

 

Ánh sáng màu máu hội tụ lại, cuối cùng, huyết chưởng được ngưng tụ dài rộng trăm mét, giống như một con thú lớn mang hình chưởng ấn, huyết khí khủng bố, áo chết võ giả xung quanh của Tứ Anh bang, khiến cho bọn họ nhất thời không thở nổi.  

 

Cao thủ Hư Thánh tầng bốn, liều lĩnh chiến đấu, có thể tưởng tượng ra được sẽ cường đại đến mức nào.   

 

Tần Ninh thấy một màn như vậy sắc mặt cũng không thay đổi.  

 

“Bạo phát sao?”  

 

Tần Ninh thì thầm nói: “Cho dù là ngươi bạo phát, cũng không khỏi quá mức nhỏ yếu!”  

 

Một từ vừa dứt, Tần Ninh từng bước bước lên phía trước.  

 

“Cùng Long Quyền! Ác Long Quyền! U Long Quyền! Ma Long Quyền!”  

 

Trong nháy mắt, bốn quyền ấn chồng lên nhau rồi phóng ra ngoài.  

 

Mà giờ phút này, chỉ trong nháy mắt, dường như đã ngưng tụ ra bốn con rồng thánh, tiếng rồng gầm rú, tiếng xé gió không ngừng vang lên.  

 

“Dung!”  

 

Lúc này, trong tâm trí Tần Ninh, hồn rồng bay lượn, trong chớp mắt đã dung hợp vào bốn thức của long quyền.  

 

Ầm…Âm thanh nổ tung vang lên.  

 

Thánh long được dung hợp từ bốn thức kia giống như là rồng được vẽ thêm mắt, bộc phát ra một cỗ uy lực thuộc về loài rồng.  

 

“Tứ Anh bang, hôm nay không còn tồn tại!”  

 

Gào…Một tiếng gầm vang lên.  

 

Rồng lớn rít gào, chấn động cả Thanh Ma! Ầm ầm ầm! Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ở trước người Lệ Thanh Phong, âm thanh rạn nứt vang lên.  

 

Huyết chưởng, chưa kịp bộc phát sức mạnh đã vỡ tan dưới sự cấu xé của rồng lớn.  

 


Thân hình của Lệ Thanh Phong ở bên trong huyết chưởng cũng bị phá thành mảnh nhỏ, trong mắt vẫn chứa đầy sự không cam lòng, nhưng lại không còn cách nào khác! Giờ phút này, võ giả của Tứ Anh bang đều trợn tròn mắt há hốc miệng.  

 

Bang chủ bị giết! Ngay trước mắt! Cảnh tượng hoảng loạn nhanh chóng bùng nổ.  

 

Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tứ Anh bang nghe đây, nếu muốn đi, ta không cản”.  

 

“Nếu muốn ở lại thì có thể ở lại!”  

 

“Đi thì có thể, nhưng nếu ai mang đi một hào của Tứ Anh bang, ta chắc chắn sẽ giết không tha!”  

 

Một từ vừa dứt, mấy trăm người trong bang lập tức đứng yên trong Tứ Anh bang.  

 

Không dám đi!  

 

Tần Ninh lại nói: “Sau này sẽ có người đến đây thu dọn, nếu như muốn đi thì hãy rời đi trước khi những người đó đến, còn nếu như muốn ở lại thì cứ chờ họ đến!”   

 

“Giết chết bốn vị bang chủ của Tứ Anh bang, ta chính là thủ lĩnh mới của các ngươi!”  

 

Lời này vừa nói ra, từng người từng người đều dừng chân.  

 

Đi, hay là ở lại! Tần Ninh lười quản.  

 

Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, mặc dù là đồng ý cho người ở lại, nhưng mà hắn cũng không muốn tất cả!  

 

“Cửu Anh!”  

 

“Chúng ta đi”.  

 

Lúc này, Cửu Anh chớp chớp hai cánh, mang theo Tần Ninh bay đi.  

 

Trong Tứ Anh bang bây giờ là một đống hỗn độn.  

 

Bảy, tám trăm người trong bang, lúc này chỉ còn dư lại bốn, năm trăm người, tâm tư hỗn loạn.  

 

Đi hay ở, trong lúc nhất thời, rất nhiều người đắn đo không thể quyết định được.  

 

Bên kia, Cửu Anh tru lên, dẫn đến không ít người trong thành Đông kinh hãi.  

 

Mấy ngày nay rốt cuộc là làm sao vậy?  

 

Lúc trước phát sinh tranh đấu, hôm nay lại xảy ra chuyện gì?  

 

Không phải đã yên ổn rồi sao?  

 

“Tần gia, đi đâu?”  

 

“Vương gia!”  

 

Tần Ninh nói thẳng: “Sau Vương gia, sẽ là Nguyên Đan hội!”  

 

Cửu Anh nghe được những lời này liền hưng phấn, dang rộng hai cánh, âm thanh to rõ hơn vài phần.  

 

Giết chóc! Chính là niềm yêu thích nhất của mãnh thú! Cả ngày nhìn Tần Ninh ra vẻ nho nhã, cũng chưa cần ra tay đối thủ đã bị dọa cho hoảng sợ.  

 

chapter content