Phong Thần Châu

Chương 3840: “Chiếm Xuy Tuyết Trai của ta, đáng chết!”  




 Giờ phút này, cuối cùng thì Nguyên Mậu cũng không thể chống đỡ được nữa, ông ta bị Tần Ninh dùng một quyền đánh trúng ngực, lồng ngực lõm xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Sau khi hộc máu, thân hình Nguyên Mậu lập tức ngã trên mặt đất.  

 

Hạ Chấn nhìn thấy Nguyên Mậu bị thương nặng, trong lòng ông ta kinh ngạc.  

 

Người tên Tần Ninh này thân thể cường đại, hơn nữa còn có thể thi triển công kích hồn lực, đúng là kỳ lạ.  

 

Vốn dĩ khi nghe tin Xuy Tuyết Trai cầu cứu, ông ta tưởng rằng là Nguyên Đan hội hoặc Vương gia đến gây sự, nhưng không ngờ người đến lại là Tần Ninh.  

 

Càng không ngờ tới chính là, người tên Tần Ninh này lại lựa chọn phương thức ra tay trực tiếp, căn bản là không có chút kiêng kỵ gì.  

 

Người này, rốt cuộc là dựa vào đâu?  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Hạ Chấn.  

 

“Tới lượt ngươi!”  

 

Tần Ninh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Chấn, khinh miệt nói: “Hẳn là ngươi đã tu đao được mấy trăm năm rồi phải không?  

 

Nhưng mà đao pháp có một điểm thiếu sót trí mạng, ngươi có biết là điểm nào không?”  

 

Trong lòng Hạ Chấn chấn động.  

 

Điểm thiếu sót trí mạng?  

 

Điểm thiếu sót trí mạng gì cơ?  

 

Hạ Chấn tự tin, cho dù đao pháp của ông ta không phải có lực công kích mười phần cường đại, nhưng cũng có được một số kỹ năng độc đáo.  

 

Tần Ninh chỉ nhìn ông ta vung mấy đao đã nhìn thấu được chỗ thiếu sót?  

 

Không thể nào!  

 

“Chỗ thiếu sót của ngươi chính là…”, trong lúc nói chuyện, Tần Ninh đã trực tiếp giết đến.  

 

Lúc này, Hạ Chấn lập tức vung đao chém ra.  

 

Đao phong gào thét, ánh sáng phản chiếu trên đao loé lên.  

 

Ầm một tiếng, âm thanh chói tai vang lên.  

 

Một quyền của Tần Ninh bị đao phong hoá giải.  

 

Nhưng mà trong nháy mắt, bên dưới một quyền vừa bùng nổ, một luồng sức mạnh bí ẩn bỗng nhiên lộ ra, biến thành lực tấn công trực diện.  

 

Rầm…Âm thanh nứt vỡ nặng nề vang lên.  

 

Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh lập tức loé lên một luồng ánh sáng sắc bén.  

 

Trong nháy mắt, đòn tấn công kia đã hướng thẳng tới phần cổ của Hạ Chấn.  

 

Sắc mặt Hạ Chấn tức khắc thay đổi, ông ta lập tức ra tay, tung ra công kích.  

 

Khí tức cường đại khuếch tán ra bên ngoài.  

 

Ầm…Sức mạnh cường đại bùng nổ trong chớp mắt.  

 


Hạ Chấn cười nhạo nói: “Chỗ thiếu sót của ta?  

 

Ngươi còn trẻ tuổi như vậy, tại sao lại nhìn ra được?”  

 

Hạ Chấn tránh thoát được một đòn tấn công hung hiểm của Tần Ninh, ông ta nhất thời cười nhạo nói.  

 

Làm cho ông ta còn tốn công nghĩ rằng Tần Ninh đã thực sự nhìn ra điều gì, ai ngờ chỉ là cố tình làm ra vẻ thần bí.  

 

“Ngươi thật đúng là…chưa đến đường chết chưa biết quay đầu!”  

 

Ầm…Một tiếng nổ ầm bỗng nhiên vang lên.  

 

Sau lưng Hạ Chấn, một luồng sương máu đột nhiên nổ tung, cả phía sau lưng ông ta đã trở nên máu thịt lẫn lộn.  

 

Giờ phút này, mọi người đều sửng sốt.  

 

Đã xảy ra chuyện gì?  

 

Cả người Hạ Chấn nằm rạp trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi.  

 

“Ta đã nói rồi, có điểm thiếu sót trí mạng!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Lúc xuất đao, không thể chỉ lo phía trước!”  

 

Lúc này, sắc mặt Hạ Chấn cực kỳ khó coi.  

 

Ngay sau đó, Tần Ninh chậm rãi bước đến gần, sức mạnh trong tay bùng nổ.  

 

“Hạ Chấn!”  

 

“Nguyên Mậu!”  

 

“Chiếm Xuy Tuyết Trai của ta, đáng chết!”  


 

Tần Ninh, trực tiếp giết chết hai người.  

 

Mà ở bên kia, toàn thân hai người Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên đã sớm máu chảy không ngừng.