Phong Thần Châu

Chương 3837: “Đều ở đây sao?”  




 Tần Ninh nhìn ba người đánh tới, ánh mắt hắn lạnh lẽo.  

 

“Cút ngay!”  

 

Quyền phong gào thét.  

 

Lúc này quyền mang lóe lên ánh sáng khiếp người.  

 

Một tiếng ầm nổ bể.  

 

Ba thân ảnh rối rít lùi xuống.  

 

Lúc này sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, hắn bước chân đi về phía ba người, dọc theo đường đi, ai dám ngăn cản giết không tha.  

 

Trong đại điện, khắp nơi là tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đau xót, còn có thi thể dần dần lạnh băng.  

 

Bây giờ Xuy Tuyết Trai cũng lung lay sắp đổ.  

 

“Những người khác đâu?”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tào Hoa Đồng, giọng hắn lạnh như băng nói.  

 

“Đại ca, nhị ca, tam ca ta rất nhanh sẽ đến, ngươi chết chắc  rồi!”, bùm… bàn tay Tần Ninh hất một cái, đầu của Tào Hoa Đồng trực tiếp bay mất.  

 

“Hỏi một đằng, trả lời một nẻo!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tề Uyên cùng Thanh Lãm Thiên, hắn lại nói: “Những người khác đâu?”  

 

Tề Uyên vội vàng nói: “Ở ở ở… bên trong phòng giam dưới đất hậu viện!”  

 

“Nguyên Đan hội, Vương gia và Tứ Anh bang bàn bạc, họ quyết định giữ mạng người trước, chờ ngươi quay về để thành ràng buộc của ngươi…”  

 

“Dẫn ta đi!”, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía Tề Uyên.  

 

Lúc này Tề Uyên vội vã bò dậy, trong lòng kinh hãi tới cực điểm.  

 

Hắn ta là Hư Thánh tầng hai, đứng trước Tần Ninh Hóa Thánh tầng mười, quả thật là yếu ớt giống như đứa trẻ.  

 

Tên nhãi này quá quỷ dị! Lúc này Thanh Lãm Thiên cũng khập khễnh đi lên trước dẫn đường.  

 

“Cửu Anh, những người còn lại không chừa một mống”.  

 

“Khè khè… không thành vấn đề!”  

 

Cửu Anh phát ra một tiếng quái đản, ở trước đình, mùi máu tanh dần dần dâng lên… Hiện giờ hai người Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên sắc mặt lại càng tái nhợt đến đáng sợ.  

 

Bọn họ dự đoán Tần Ninh quay về nhất định giận tím mặt.  

 

Nhưng không ngờ sẽ như vậy.  

 

Lại không có bất kỳ kế hoạch nào, Tần Ninh biết Xuy Tuyết Trai bị cướp, hắn liền nổi giận, liền giết người! Tên này cũng quá độc ác! Hai người dẫn Tần Ninh đi tới phía sau đình viện.  

 

Bên trong toàn bộ Xuy Tuyết Trai bởi vì hỗn loạn phía trước khiến cho đình viện phía sau cũng xuất hiện náo động.  

 

Từng thân ảnh bay vùn vụt tới ngăn cản Tần Ninh.  

 

Nhưng chắc chắn đều là nộp mạng thôi.  

 

Họ đi tới một đình viện phía sau.  

 

Tề Uyên run lẩy bẩy mở cửa viện.  


 

Tiến vào bên trong đình viện chỉ thấy từng hầm giam có để lại một cửa sổ trên mặt đất.  

 

“Tần Ninh, là ngươi sao?”  

 

Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên.  

 

Tiên Vô Tận! Nghe thấy giọng nói này, Tần Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm.   

 

Tiên Vô Tận là phụ thân của Tiên Nhân, nói thế nào cũng là cha vợ của Dương Thanh Vân, nếu ông ta chết ở đây, về sau nhìn thấy Dương Thanh Vân và Tiên Nhân thì hắn thật sự khó nói.  

 

“Là ta!”  

 

Lúc này trong tay Tần Ninh ngưng tụ từng đường thánh văn, lần lượt phá bỏ thánh trận của cửa sổ trên hầm giam.  

 

Mấy thân ảnh nhảy lên.  

 

Tiên Vô Tận! Huyền Chấn! Cô cô Bách Hương, Lý Tồn Kiếm, Lý Huyên.  

 

Năm người! Còn có mười mấy người đều là cảnh giới Hóa Thánh tầng bảy tầng tám.  

 

Mà Lý Tồn Kiếm hiện giờ khí tức trong người rõ ràng cho thấy là Hóa Thánh tầng mười.  

 

Thiếu người rồi! Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía mấy người, đột nhiên sững sờ.  

 

Không đúng! Có mấy người quen đều không ở đây.  

 

Tần Ninh nhìn về phía hai người Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên, giọng hắn lạnh lùng.  

 

“Đều ở đây sao?”  

 

Sắc mặt Tề Uyên trắng nhợt, vội vàng nói: “Tần công tử, đều ở đây!”  

 

“Không đúng, thiếu người rồi!”  

 


Lúc này rốt cuộc Lý Huyên không nhịn được nữa, cậu ta khập khiễng chạy đến trước mặt Tần Ninh.  

 

Cậu ta trực tiếp quỳ xuống đất kêu một tiếng phốc.  

“Những tên khốn nạn này hại chết tỷ tỷ ta, bọn chúng đều khốn kiếp. Tần công tử, giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng đi!”