Phong Thần Châu

Chương 3814: “Ngươi đúng là rất để bụng”.  




               “Ta đã biết!”  

             Sau đó, Tần Ninh cười nói: “Nhanh như vậy mà đã xuất quan rồi, cô cô Bách Hương cũng không đơn giản...”, hắn vốn cho rằng cô cô Bách Hương phải cần ít nhất là mười ngày nửa tháng mới có thể xuất quan.  

             Thật sự không ngờ mới một ngày mà đã xuất quan rồi.  

             Xem ra cô cô Bách Hương cũng không đơn giản như vậy! Đi ra phòng trước, cô cô Bách Hương đang yên lặng ngồi trên xích đu, dáng vẻ bình chân như vại.  

             “Chào buổi sáng cô cô Bách Hương!”  

             Tần Ninh cười ha hả nói.  

             Cô cô Bách Hương trừng mắt lên nhìn Tần Ninh, hờ hững nói: “Hôm qua uống vui chứ?”  

             “Ặc...”, Tần Ninh cười nói: “Lý Huyên đúng là thú vị!”  

             Ý của lời này rất rõ.  

             Là Lý Huyên muốn uống rượu chứ không phải hắn! Cô cô Bách Hương cười nói: “Lý Huyên à... Ta đã trừng phạt cậu ta rồi!”  

             “Ta phải chúc mừng cô cô Bách Hương, mới chỉ có một ngày ngắn ngủi mà đã bước vào Hư Thánh tầng một, thật đáng mừng!”  

             Cô cô Bách Hương lại nhìn Tần Ninh lần nữa.  

             “Ta chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào náo động”.  

             “Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta đột phá, giải quyết phiền phức của ta”.  

             “Ta cũng đã biết chuyện của ngươi rồi, Xuy Tuyết Trai thuộc về ngươi, sau này ngươi vẫn nên đến Xuy Tuyết Trai ở đi!”  

             Tần Ninh mỉm cười.  

             “Cô cô Bách Hương khách khí...”, “Ta không khách khí!”  

             Cô cô Bách Hương bình tĩnh nói: “Tần Ninh, ta không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết, chỉ muốn trông coi Bách Hương đường này, sống yên bình cả một đời giống như những người đi lại trên đường kia”.  

             Tần Ninh nghe vậy, một suy nghĩ lóe lên.  

             Sống yên bình cả một đời.  

             “Ta cũng muốn sống yên bình cả một đời...”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thế nhưng có đôi khi không phải cô muốn là có thể làm được!”  

             Tần Ninh nhìn về phía cô cô Bách Hương, cười nói: “Cô cứu ta là một chuyện, ta cho cô mượn đan đỉnh, dược liệu để luyện chế thánh đan, đương nhiên là cần trả công cho cô, đây cũng là một chuyện khác!”  

             “Hai chuyện khác nhau, cho nên ta còn nợ cô một mạng”.  

             “Nếu sau này cô cô Bách Hương cần trợ giúp thì có thể đến Xuy Tuyết Trai tìm ta!”  

             Nghe vậy, cô cô Bách Hương hơi chớp mắt, không nói thêm gì nữa.  

             Lúc này Tần Ninh sửa sang lại quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.  

             Ngoài cửa lớn vô cùng náo nhiệt, một đám người tụ tập dưới một mái nhà và trước cửa lớn.  

             Lý Tồn Kiếm.  

             Hai người Hổ Phong và Diệp Phong.  

             Cùng với một đám người của Xuy Tuyết Trai, bang Tam Phong đang chờ đợi.  

             Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Lý Tồn Kiếm nghiêm túc cung kính đi lên phía trước.  

             “Chào Tần công tử!”  

             “Hai người này, là tay trái tay phải của ta, Lý Văn Động và Liễu Nhược Y!”  

             Lý Tồn Kiếm cung kính nói: “Bang Tam Phong và sòng bạc Tam Phong dưới tay Hổ Phong và Diệp Phong đều là nơi buôn bán của ta do hai người bọn họ quản lý!”  

             “Những người này đều là tâm phúc của ta ở Xuy Tuyết Trai, còn có mấy người kia là người nhà họ Tô đầu hàng”.  


             Về phần không đầu hàng thì Lý Tồn Kiếm không nói.  

             Kết quả không cần nói cũng biết.  

             Tần Ninh gật đầu, nhìn về phía Hổ Phong và Diệp Phong, cười nói: “Về sau để hai người bọn họ đi theo ta là được rồi!”  

             “Người ta bảo ngươi đi tìm đâu?”  

             Lý Tồn Kiếm vội vàng nói: “Tần công tử đã dặn dò, đương nhiên là ta không dám lười biếng”.  

             “Thành Thanh Ma chủ yếu chia làm bốn khu, khu thành Đông chúng ta có mấy thế lực không thua kém gì ta, về phần có phải đồ đệ của công tử đã bị những người kia bắt đi rồi không thì còn cần thời gian điều tra”.  

             “Mà trong ba vùng khác lại càng thêm tốn thời gian...”, Lý Tồn Kiếm khổ sở nói: “Thực lực tổng hợp của ba khu khác hơn hẳn khu thành Đông chúng ta một chút, có mấy vị cao thủ Hư Thánh đỉnh cấp trấn giữ, thuộc hạ cũng không dám tùy tiện trêu chọc!”  

             Tần Ninh nhíu mày lại.  

             Việc tìm người hắn cũng không thể gióng trống khua chiêng được.  

             Nhỡ may Dương Thanh Vân bị bắt, chỉ sợ sau này người kia sẽ ra tay giết chết.  

             Cũng không thể đến tận từng môn phái để hỏi bọn họ có nhìn thấy Dương Thanh Vân hay không được.  

             Trong phút chốc Tần Ninh cũng không nghĩ ra được cách nào.  

             Rốt cuộc là ai đã bắt Dương Thanh Vân?  

             Chẳng lẽ là coi trọng Dương Thanh Vân, muốn nhận làm con rể?  

             “Đứa bé xui xẻo này...”, Tần Ninh không khỏi tự nhủ: “Nếu như ba người các ngươi đến thành Thanh Ma tìm biện pháp thì tốt biết bao nhiêu...”, bên cạnh, ba người Huyền Chấn, Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận đều trợn mắt há hốc mồm.  

             Có ý gì?  

             Ý ngươi là nếu ba người chúng ta bị người ta bắt mất, ngươi sẽ không phải tốn công đi tìm như thế này sao?  

             Quả nhiên, sư đồ chính là sư đồ! Tần Ninh trở lại nhìn Bách Hương đường một chút.  

             “Tần công tử!”  

             Lúc này Lý Linh Linh đi lên phía trước, khom người nói: “Linh Linh cần tự lo cho mình nên vẫn muốn đến Xuy Tuyết Trai làm việc, không biết Tần công tử...”, “Được!”  

             Tần Ninh cười nói: “Đệ đệ ngươi đâu?  

             Có muốn đi theo ta không...”, Lý Linh Linh ngẩn người, nói: “Đệ đệ vẫn ở lại chỗ cô cô Bách Hương đi, cô cô Bách Hương đối xử với tỷ đệ chúng ta... vô cùng tốt”.  

             “Ừm!”  

             Tần Ninh chắp tay bước ra ngoài.  

             “Trong khoảng thời gian này hãy đi tìm Dương Thanh Vân, nếu có tin tức, cho dù là ở nơi nào đều phải báo cho ta biết ngay lập tức!”  

             Nói xong, Tần Ninh liền rời đi.  

             Đám người Lý Tồn Kiếm đi phía trước dẫn đường.  

             Cảnh tượng này trông giống như là Hoàng đế di giá trong phàm tục vậy.  

             Không lâu sau, một đoàn người đã đi đến ngoài cửa Xuy Tuyết Trai.  

             Hôm nay từ trong ra ngoài đều không kinh doanh.  

             Hiển nhiên, Lý Tồn Kiếm rất để ý.  

             Tần Ninh, Hóa Thánh tầng hai có thể chém được Hư Thánh tầng một! Lý Tồn Kiếm hiểu, hắn ta không có khả năng phản kháng Tần Ninh.  

             Nếu đã như vậy thì cứ hoàn toàn ngoan ngoãn là được.  

             Tần Ninh còn, hắn ta cũng còn sống.  

             Tần Ninh chết, Xuy Tuyết Trai là của hắn ta! Quy tắc trong thành Thanh Ma rất đơn giản, thực lực không bằng người khác thì chỉ có thể cúi thấp đầu! Hắn ta không bằng Tần Ninh, vậy thì đi theo Tần Ninh, nếu không cho dù hắn ta chết, trong Xuy Tuyết Trai vẫn còn có những người khác lựa chọn đi theo Tần Ninh.  

             Lý Tồn Kiếm biết đạo lý này rất rõ.  

             Cho nên hắn ta là Hóa Thánh tầng chín, có thể xây dựng ra Xuy Tuyết Trai ở khu thành Đông.  

             Ở chỗ này thực lực đứng đầu, nhìn mặt mà nói chuyện đứng thứ hai! Tiến vào bên trong Xuy Tuyết Trai, Lý Tồn Kiếm dẫn Tần Ninh đi vào trong sân.  

             Một vườn hoa yên tĩnh muôn hoa đua thắm khoe sắc, từng cái cây cao vài mét tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.  

             Mà trong đình viện là cầu nhỏ nước chảy, có một phong cách riêng.  

             Lý Tồn Kiếm rất cẩn thận đến hỏi thăm Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận, Tần Ninh thích khung cảnh thế nào rồi lập tức sai người chế tạo trong đêm.  

             Tần Ninh nhìn xung quanh, lại nhìn Lý Tồn Kiếm một chút.  

             “Ngươi đúng là rất để bụng”.  

             Tần Ninh cười nói: “Vùng đất vạn ma đều là như thế, thực lực mạnh sẽ có thể cướp đoạt tất cả, thực lực yếu sẽ bị ức hiếp, hoặc là nhất định phải chết!”  

             “Lý Tồn Kiếm, ngươi cũng biết rõ điều này đấy”.  

             “Tần công tử quá khen!”  

             Lý Tồn Kiếm khom người nói.  

             Trong đình viện chỉ còn lại hai người.  

             Giờ phút này Lý Linh Linh thấp thỏm nhìn Tần Ninh.  

             Tần công tử bảo một mình nàng ta ở lại, chẳng lẽ là... Trong lòng Lý Linh Linh rất thấp thỏm, khẩn trương... kinh hoàng... luống cuống chân tay... Cho đến khi giọng nói của Tần Ninh vang lên.