Phong Thần Châu

Chương 3792: “Sáng mai sẽ có kết quả cho ngươi xem”.  






Lý Huyên không nhịn được mà nói: “Thế mà cái gì cũng đoán ra được, ta chưa từng thấy cô cô thay đổi chủ ý như vậy!”  

 

“Nghe nói ngươi dẫn chúng ta tới đúng không?”  

 

“Lý Huyên?”  

 

“Ừ ừ!”  

 

Lý Huyên cười ha ha, nói: “Xem ra, đã cứu đúng người rồi!”  

 

“Lúc ấy Tiên Vô Tận còn nói với ta rằng ta đã kết một đại thiện duyên rồi, nếu huynh có thể giúp Bách Hương đường vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô cô vượt qua thử thách thì thật đáng giá!”  

 

Tần Ninh xoa đầu Lý Huyên, cười nói: “Được rồi, ta đọc tên dược liệu, ngươi lần lượt lấy ra cho ta, tìm cho ta một đỉnh luyện đan là được”.  

 

“Trừ dược liệu luyện chế tam phẩm thánh đan trong Bách Hương đường không có, thì những dược liệu thánh đan nhất phẩm, nhị phẩm thường dùng có rất nhiều”.  

 

“Cô cô Bách Hương là người tài giỏi!”  

 

Lý Huyên mỉm cười.  

 

Tần Ninh nói: “Một bụi cỏ ngân loan, một viên thánh tâm quả, một quả hạnh nhân có linh hạch ngàn năm…”, Tần Ninh mở miệng nói liên tục.  

 

Nói ra khoảng hai ba chục loại thuốc mới dừng lại.  

 

Ở bên cạnh, Lý Huyên trợn mắt há mồm.  

 

“Tần đại ca…”, Lý Huyên trố mắt nghẹn họng nói: “Bách Hương đường chỉ là cửa hàng nhỏ thôi, ngươi muốn đào rỗng luôn sao?”  

 

“Không phải cô cô Bách Hương nói muốn lấy gì thì lấy đó sao?”  

 

“Ngươi yên tâm lấy đi, cô cô Bách Hương sẽ không trách ngươi đâu!”  


 

Tần Ninh nói.  

 

Thánh đan! Luyện chế thánh đan lại là một chuyện phiền toái.  

 

Nói thật, rất nhiều năm chưa tự mình làm, trong lòng Tần Ninh vẫn mơ hồ có chút mong đợi.  

 

Đã chuẩn bị xong dược liệu và lò luyện đan.  

 

Lý Huyên bị Tần Ninh đuổi ra ngoài.  

 

“Sáng mai sẽ có kết quả cho ngươi xem”.  

 

Tần Ninh không nói nhiều, bắt đầu chuẩn bị.  

 

Lần này, bị Vấn tiên sinh kia gài bẫy một lần, U Vương kiếm và U Vương áo giáp mới vừa xuất thế bị coi như hoàn toàn hư hại.  


 

Nếu không phải hắn dung hợp thân thể ở đời thứ nhất, khó khăn lắm mới đến cảnh giới Thánh Nhân, chỉ cần không gian kia sụp đổi thì hắn cũng có thể đã xong đời rồi, đừng nói đến việc mang mười một người tới thế giới Cửu Thiên nữa! Bốn người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng đều tụ họp cùng mình.  

 

Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Bốn người này ở đâu rồi?  

 

Còn cả ba người Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm nữa.  

 

Trên thực tế, bảy người này, Tần Ninh không yên tâm về ai cả.  

 

Hai người Thạch Cảm Đương và Tiên Hàm, đừng nhìn thường ngày bọn họ hay ỷ lại vào hắn, vô cùng phách lối mà lầm, thực tế, lúc cần chịu đựng để sống thì bọn họ cũng vô cùng tuỳ tiện.  

 

Nên hắn không lo lắng về hai người này.  

 

Cốc Tân Nguyệt, dù sao cũng đã sống mấy chục ngàn năm, cũng biết đối nhân xử thế.  

 

Tuy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu biết nhiều như Cốc Tân Nguyệt nhưng cũng có thể tự vệ.  

 

Dù sao ở đại lục Vạn Thiên đã chia cách mười mấy năm, hai người cũng coi là hiểu biết thế giới của võ giả.  

 

Chỉ có Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu.  

 

Lý Nhàn Ngư cứ im ỉm, không thích nói chuyện.  

 

U Tiêu Tiêu lại trong sáng…. Hai người này, thật khiến Tần Ninh không yên tâm cho được.  

 

Bảy người này, có thể nói là bảy người gắn bó chặt chẽ với hắn trong đời này.  


 

Mà sông Thiên Thượng lại đang bị cản, đại ca và nhị ca của Thái Hư tông cũng đang bị cản, Giang Bạch ở lại, đúng lúc có thể phối hợp.  

 

Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không cưỡng cầu.