Phong Thần Châu

Chương 3775: Vậy đâu cần bọn họ xuất thủ nữa?  




 

Dương Thanh Vân chính là đồ đệ hắn nhận vào đời thứ nhất, theo đạo lý thì là đại sư huynh.  

 

Nhưng lại là yếu nhất.  

 

Tần Ninh giờ phút này giang hai cánh tay, từ từ nói: “Nếu để cho ta nói thiên địa này có nơi nào khiến người ta chú ý nhất, không phải thế giới chư thần hay là đại lục Vạn Thiên mênh mông, mà là thế giới Cửu Thiên!"  

 

"Ở đây, mới là nơi cực hạn chân chính của võ giả!"  

 

"Đi thôi!"  

 

Nói xong, Tần Ninh bước ra.  

 

Trong chốc lát, hai cánh cửa nơi mộ U Vương lập tức ầm vang một tiếng, nổ tanh bành.  

 

Từng luồng sức mạnh cực kỳ thuần khiết khuếch tán ra giữa thiên địa.  

 

Mộ U Vương không bao giờ thiếu Thánh lực!  

 

Mà lúc này, khi toàn bộ Thánh lực bộc phát ra thì nó liền hóa thành hai con đường.  

 

Mười hai người đi vào con đường rồi dần dần biến mất.  

 

Vô số ánh mắt trên đại lục Vạn Thiên lúc này đều nhìn cảnh đó đến xuất thần.  

 

Mộc Thiên Vương hâm mộ nói: "Phi thăng mà cũng không mang ta theo..."  

 

"Ông muốn đi thật sao?"  

 

Giang Bạch ở một bên mở miệng cười nói.  

 

"Ô, sao tên nhóc nhà ngươi không đi?", Mộc Thiên Vương nhìn Giang Bạch.  

 

Giang Bạch cười đáp: "Ta xuất thân từ sông Thiên Thượng, dĩ nhiên sẽ quay về sông Thiên Thượng".  

 

Hắn ta đã từng nói với Tần Ninh.  

 

Hắn ta cũng không muốn phi thăng thành Thánh.  


 

Hắn ta chỉ muốn thủ hộ sông Thiên Thượng, bảo vệ hắn ta của ngày xưa!  

 

Mà dòng dõi Tần thị cũng đang ở Bắc Lan, có hắn ta ở đây cũng là một loại thủ hộ.  

 

Với thực lực Vương Giả thất phẩm của hắn ta hiện giờ, không có nhiều người ở đại lục Vạn Thiên có thể động tới hắn ta.  

 

Mộc Thiên Vương cười ha ha nói: "Lão phu còn lâu mới đến thế giới Cửu Thiên, bây giờ ở đại lục Vạn Thiên này, lão phu là Thiên Vương mạnh mẽ nhất còn gì?"  

 

"Không phải là muốn đi đâu liền đi đó hay sao?"  

 

Ông ta nói không sai.  

 

Bây giờ đại lục Vạn Thiên còn bao nhiêu Thiên Vương?  

 

Chỉ mỗi ba người Huyền Tử Uyên cùng Tuyết Ngạo Quần và Vạn Nhất Thiên mà thôi.  

 

Tăng thêm ông ta nữa là bốn.  

 


Đủ!  

 

Sơ tâm của ông ta không ở chỗ thành Thánh, mà là... tiêu dao khoái hoạt giữa thiên địa.  

 

 

 

Vạn Nhất Thiên giờ phút này cười ha ha nói: "Lão phu đi không nổi, Vạn Thiên các này còn chờ lão phu quản lý đây!"  

 

"Mộc Thiên Vương, ta nghĩ cứ giao đám đám tàn binh bại tướng còn lại của bốn tộc ở trong thế giới dưới lòng đất cho bọn họ xử lí đi, hai người chúng ta đi uống rượu đi?"  

 

"Đi uống rượu!"  

 

Mộc Thiên Vương cười ha ha nói: "Bách Hoa lâu Vạn Thiên các của ngươi mở đó, ta thích muốn chết!"  

 

"Lão phu đưa ngươi đi!"  

 

"Ha ha ha...", hai đại Thiên Vương cùng nhau rời đi.  

 

Kết thúc! Thật sự kết thúc rồi! Vốn cho là phải khổ chiến một phen.  

 

Thế nhưng không ngờ nhờ có Tần Ninh mà mọi chuyện lại kết thúc như vậy.  

 

Thật vậy! Cả Vạn Nhất Thiên lẫn Mộc Phong đều chuẩn bị huyết chiến một trận.  

 

Kết quả thật bất ngờ.  

 

Đế Lâm Thiên xuất thủ bị Tần Ninh chém chết, lại còn vì chọc giận Tần Ninh nên hắn đã trực tiếp huyết tế trăm vạn chiến sĩ của tứ đại Ma tộc.  

 

Vậy đâu cần bọn họ xuất thủ nữa?  

 

Lúc đầu tưởng rằng giết Đế Lâm Thiên, giết Ma tộc.  

 

Có ai mà ngờ đối thủ sau cùng lại là Thánh Nhân ở thế giới Cửu Thiên.