Phong Thần Châu

Chương 3755: Suýt soát một chút nữa thôi!  




               Một lúc sau, khí tức cuồng bạo dẫn dắt đất trời hội tụ đến trước mặt Đế Lâm Thiên.  

             Quang cầu phong tỏa Đế Lâm Thiên, hắn ta không còn nơi chạy thoát.  

             Không tránh nổi!  

             Ánh mắt Đế Lâm Thiên trở nên thẫn thờ.  

             "Cửu Cửu Quy Nhất!"  

             Gầm một tiếng, trong chớp mắt, chín mươi chín cờ lệnh trở về bên cạnh Đế Lâm Thiên.  

             Chín mươi chín cờ lệnh ấy như hóa thành một tấm khiên đón đỡ cho hắn ta.  

             Lá cờ này mạnh hơn lá cờ kia, mạnh mẽ, kiên cường.  

             Sau một tiếng ầm, lệnh cờ cắm rễ ngay trước mặt Đế Lâm Thiên.  

             Giờ phút này, quang cầu đã đánh tới.  

             Tần Ninh đứng trên quang cầu được ngưng tụ bởi Cửu Linh Tinh Thần Bạo. Đây chính là quang cầu được kết tinh từ một món thánh khí.  

             "Phá!"  

             Trầm giọng quát, một lá cờ lệnh tan biến trong nháy mắt.  

             Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.  

             Chín mươi chín cờ lệnh hóa thành chín mươi chín tấm khiên bảo vệ Đế Lâm Thiên.  

             Ầm ầm ầm...  

             Một chuỗi các tiếng vỡ tan vang lên.  

             Từng tấm khiên bị phá vỡ.  

             Ánh sáng chói lóa nổ tung.  

             Giữa những âm thanh ầm ĩ, sức mạnh được ngưng tụ liên tục, số lượng khiến nhanh chóng giảm sút.  

             Lúc này, quang cầu dưới chân Tần Ninh cũng không ngừng thu nhỏ.  

             "Dám đè ép ta à? Nổi không?"  

             Giọng điệu Tần Ninh đầy lạnh nhạt.  

             Mặt Đế Lâm Thiên hiện giờ còn xanh hơn lúc nãy.  

             Từng tấm khiến vỡ tan, bóng dáng Tần Ninh cũng ngày một gần hơn.  

             Chốc lát sau, chín mươi chín cánh cửa chỉ còn lại ba mươi ba.  

             Quang cầu với đường kính một vạn mét cũng chỉ còn ba nghìn mét.  

             Bước chân của Tần Ninh chưa từng có một khắc chững lại nào.  

             Số bước lùi về sau của Đế Lâm Thiên cũng không hề giảm đi.  

             Trong nháy mắt, nét mặt Đế Lâm Thiên trở nên kinh hoàng.  

             Gồng mình ngăn cản!  

             Hắn ta làm được mà!  

             Tiếng vỡ vụn rắc rắc vẫn truyền đến từ ngay trên đỉnh đầu của mọi người.  

             Giờ đây, đất trời tối mù mịt, không còn chút ánh sáng nào.  

             Chỉ còn lại vầng sáng phát ra từ quang cầu khổng lồ và chín mươi chín cảnh cửa.  

             Rắc rắc!  

             Tiếng vỡ vụn vang lên.  

             Cánh cửa cuối cùng vỡ tan.  

             Đường kính của quang cầu dưới chân Tần Ninh chỉ còn một trăm mét.  

             "Phá!"  

             Hắn khẽ quát một tiếng, quang cầu tiến thẳng tới Đế Lâm Thiên.  

             "Ma Phật Ấn!"  

             Trường kiếm của Đế Lâm Thiên lơ lửng giữa trời, hai tay hắn ta kết ấn thật nhanh.  

             Một Ma Phật tỏa ra vầng sáng đen phủ lấy khắp người Đế Lâm Thiên.  

             "Phòng nổi không?"  

             Tần Ninh lạnh lùng quát.  

             Lại một tiếng nổ khác truyền đến.  

             Đùng đoàng...  

             Trong khoảnh khắc, ánh sáng lan rộng khắp nơi.  

             Sức công phá của quang cầu đường kính trăm mét vốn không đáng sợ đến thế.  

             Nhưng giờ đây, Bách Luyện Thánh Tháp trong quang cầu đã nổ tung.  

             Hai bên cộng lại, sức bộc phát càng khủng khiếp hơn.  

             Bành bành!  

             Bầu trời như nổ tung.  

             Linh khí linh thức gần như càn quét cả trăm dặm, thậm chí nghìn dặm quanh đây.  

             Giờ phút này, rất nhiều người đều phát hiện bầu trời có biến hóa.  

             Hệt như trên trời có một vết rách vậy.  

             Giữa vết rách tạo ra từ vụ nổ ấy là một bóng người như vừa bị nứt ra.  

             Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh, chém một đường.  

             Nhát kiếm chém về phía Đế Lâm Thiên với tốc độ nhanh như chớp.  

             Trong ánh sáng chói mắt, vô số người nhìn thấy hai bóng người đang tức tốc lao vào nhau.  

             Trường kiếm một người đâm vào cổ người còn lại.  

             Mới đó đã chạm đến.  

             Kiếm của Tần Ninh sắp sửa đâm vào họng Đế Lâm Thiên.  

             Nhưng tiếng keng bỗng nổ ra ngay lúc đó.  

             Dường như có một màn chắn vô hình xuất hiện ở đối diện Đế Lâm Thiên, ngăn cản đòn tấn công của Tần Ninh.  

             "Phá!"  

             Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh bộc phát ra khỏi cơ thể Tần Ninh.  

             Song hồn long phượng rót vào trường kiếm, hóa thành một đôi long phượng nhe răng múa vuốt tàn bạo xông tới.  

             Bành!  

             Một cú bạo tạc xảy ra.  

             Tinh thể vỡ tan tành, rơi vãi ra đất.  

             Tần Ninh lại chĩa kiếm tới.  

             Song, trong khoảng thời gian tinh thể cản trở được thật ngắn ngủi, Đế Lâm Thiên đã nhân cơ hội điều khiển Vương Kiếm đón lấy.  

             Chỉ có điều hắn ta đã chậm một bước.  

             Soạt một tiếng.  

             Thế kiếm của Tần Ninh bị ngăn cản.  

             Nhưng kiếm quang đã quét qua gò má Đế Lâm Thiên.  

             Miếng vải đen che mặt bị kiếm quang cắt rơi.  

             Trên bề mặt làn da cũng xuất hiện một vết cắt. Máu tươi chảy xuống kêu tí tách.  

             Ánh mắt Tần Ninh đầy ngạc nhiên.  

             Đế Lâm Thiên cũng sững sờ.  

             Cả đất trời như đứng yên.  

             Suýt soát một chút nữa thôi!  

             Thiếu chút nữa là Tần Ninh giết Đế Lâm Thiên được rồi.  

             Tuy nhiên, bất kỳ ai cũng thấy được rằng Tần Ninh là bên chiếm ưu thế trong trận chiến này, cho dù Đế Lâm Thiên là Hóa Thánh tầng mười, còn Tần Ninh chỉ là Vương giả cửu phẩm.  

             Hai người đứng giữa không trung cách nhau chưa tới một mét.  

             Tần Ninh bị chặn kiếm, thơ thơ thẩn thẩn đứng nghệt mặt tại chỗ.  

             Đế Lâm Thiên cũng sững sờ.  

             Sau một giây hoảng hốt, hắn ta hoàn hồn, đâm kiếm ra.  

             Tiếng vù truyền đến, trường kiếm đâm vào người Tần Ninh.  

             Trận đấu giữa các cường giả hơn thua nhau ở từng chiêu từng thức, kết quả của mỗi một chiêu thức sẽ khác nhau.  

             Máu Tần Ninh chảy xuống theo mũi kiếm.  

             "Sư phụ!"  

             "Tần Ninh!"  

             "U Vương!"  

             Những người bên dưới đều hoảng sợ.  

             Chỉ cần sơ sẩy chút thôi là nhát kiếm này sẽ lấy mạng hắn ngay.  

             Tần Ninh sao vậy?  

             Sao bỗng dưng sững sờ ra đó?  

             Tần Ninh từ từ rơi xuống.  

             Hai đại Thiên Vương Cốc Tân Nguyệt và Dương Thanh Vân tức tốc bay tới, đón lấy Tần Ninh rồi nhanh chóng phi thân trở lại.  

             Dường như trận chiến khốc liệt đã dừng lại.  

             Bọn Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương đều bay lên.  

             Nhiều Vương giả và Thiên Vương Ma tộc mừng rỡ ra mặt.  

             Cực Thiên Vương nhanh chóng áp sát.  

             Cốc Tân Nguyệt ôm Tần Ninh vào lòng, máu nhuộm đỏ làn váy dài của nàng.  

             "Tần Ninh..."  

             Bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt Tần Ninh lên, khuôn mặt diễm lệ của Cốc Tân Nguyệt đầy hốt hoảng.  

             Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu và những người khác cũng vội vàng chạy đến.  

             "Sư phụ..."  

             "Công tử..."  

             Ai nấy đều cuống cuồng.  

             Mới vừa rồi, Tần Ninh còn suýt giết chết Đế Lâm Thiên.  

             Bỗng dưng đúng lúc mấu chốt lại ngẩn người.  

             Đương nhiên Đế Lâm Thiên sẽ nắm bắt cơ hội rồi.  

             "Để lão phu xem!"  

             Trấn Thiên Vương lại gần.  

             Vùng đất tiên Thiên Ngoại sản xuất rất nhiều linh dược quý giá. Trong đan đạo, mặc dù khả năng của Trấn Thiên Vương không sánh bằng Thiên Đan Vương Dạ Bắc Hiên nhưng cũng là người có thực lực.