Phong Thần Châu

Chương 3725: Đó là Ám Hoàng sao?  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

               Từng tiếng nổ đùng đùng vang lên.  

             Mặt đất nứt vỡ trong nháy mắt, một tảng đá khổng lồ hóa thành một cái cánh tay, bay thẳng về phía Tần Ninh.  

             Trên trời dưới đất đều bộc phát ra sự dao động và bùng nổ của linh khí.  

             "Vẫn chưa đủ!"  

             Tần Ninh vừa nói xong.  

             "Cút!"  

             Hắn tung ra một quyền.  

             Trong tích tắc, vầng sáng chín màu lập tức tụ tập lại đây.  

             Rầm... cuồng phong gào thét, một quyền kia chạm vào cánh tay bằng đá.  

             Từng âm thanh vỡ vụn bỗng vang lên.  

             Tảng đá khổng lồ trở thành cát bụi, bay tứ tung đầy trời.  

             Ngay sau đó, Tần Ninh lại tung ra một chưởng.  

             Những ấn ký quấn quanh người hắn giờ đã bị chưởng đó cản lại.  

             Những ấn ký này bị Tần Ninh nắn bóp, rồi nổ tung, Tần Ninh xé nó xuống, lúc này, cơ thể Thiên Tử Ninh hơi lảo đảo.  

             Những ấn ký trói buộc này giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.  

             Một quyền, một chưởng.  

             Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn đều phải lùi về sau.  

             "Hai tên Vương Giả thất phẩm!"  

             Ánh mắt Tần Ninh lay động, rồi chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, thực lực của các ngươi hẳn tương đương với Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi, cấp bậc chắc khoảng tam phẩm, tứ phẩm gì đó".  

             "Xem ra, trong khoảng thời gian này, Đế Lâm Thiên đã giúp các ngươi tăng lên rất nhiều".  

             Thiên Tử Ninh vẫn chỉ cười, không mấy để tâm.  

             "Hai người chúng ta hiển nhiên không phải là đối thủ của U Vương, nhưng giữ chân nửa khắc cũng không thành vấn đề".  

             "Thế nhưng, có đôi khi, níu chân được nửa khắc cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ, ví dụ như... một vài người bên cạnh U Vương sẽ chết thì sao?"  

             Tần Ninh cau mày lại.  

             "Dám uy hiếp ta sao?"  

             Sắc mặt Tần Ninh hơi lạnh lùng.  

             "Không phải là uy hiếp, mà là nhắc nhở U Vương một vài thình huống thực tế thôi".  

             Địa Hoàn bình tĩnh nói tiếp: "Trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa, Yêu Tháp Cửu Trong Thiên là nơi U Vương đã đi qua, còn Khốn Yêu Địa chắc U Vương cũng hiểu biết đôi chút rồi".  

             "Nhưng Luyện Yêu Trì, sợ rằng U Vương còn chưa biết".  

             "Người của Thiên Đế các chúng ta trùng hợp phát hiện hình như Dương Thanh Vân dẫn theo đám người Tiên Nhân và Tiên Hàm tiến vào Luyện Yêu Trì rồi".  

             "Do vậy, chúng ta tìm vài vị tiên sinh để đối phó với bọn họ".  

             Nghe thế, Tần Ninh nhướng mày.  

             "Hơn nữa, những võ giả ở khắp nơi đã tiến vào, có không ít người đã vào trong Huyền Thiên Sơn, bọn họ cũng phát hiện ra ba ngọn núi trên bầu trời".  

             "Ấn Sơn!"  

             "Linh Sơn!"  

             "Hoang Sơn!"  

             Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Hẳn là U Vương không lạ gì mấy nơi này nhỉ?"  

             Tần Ninh híp mắt.  

             "Nói nhiều như vậy cốt chỉ để ta không đến Nhất Tuyến Sơn mà thôi, nếu đã vậy thì ta càng phải đến đó!"  

             "Dương Thanh Vân đã là Thiên Vương, tưởng dễ bị giết như vậy sao?"  

             Tần Ninh bỏ mặc lời cảnh cáo.  

             Nghe thế, hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàng cũng không mấy để tâm.  

             "U Vương, ngươi rất tự tin, đây là chuyện hay và cũng là chuyện dở".  

             Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Thiên Đế các và Ngự Hư tông hợp tác với nhau lâu như vậy, Hư Vô Sinh đã chịu ân của các chủ chúng ta, và đạo quán Thái Cực đang trấn thủ Thâm Uyên Ma ở đại lục Đông Thiên".  

             "Lẽ nào suốt mấy vạn năm qua, Thâm Uyên Ma chưa từng bước ra khỏi lòng đất thật sao?"  

             Hắn ta vừa thốt ra lời này, ánh mắt Tần Ninh rốt cuộc đã thay đổi.  

             "Dòng tộc Luyện Ngục Ma coi như đã hoàn toàn mất hết, cao thủ cấp bậc Vương Giả đều bị giết hết".  

             "Nhưng bốn dòng tộc khác vẫn chưa đâu".  

             Thiên Tử Ninh cười nói: "Hôm nay, hai người chúng ta tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng những người khác... chưa chắc đâu!"  

             Vừa dứt lời, Tần Ninh cũng cười nhạo đáp lại: "Ngũ đại ma tộc đã đi ra khỏi lòng đất rồi, bọn chúng đã sớm tụ tập tàn sát hàng loạt võ giả trên đại lục Vạn Thiên, lời này của ngươi không khỏi hơi khó tin đấy".  

             "Kế hoạch của các chủ nhà ta sao có thể để cho Ma tộc muốn làm gì thì làm?"  

             "Mà ngược lại, ngũ đại Ma tộc còn phải nghe lệnh các chủ chúng ta!"  

             Địa Hoàn cười khẩy nói: "Tần Ninh, ngươi cho rằng, vì sao chúng ta lại đưa ngươi vào cấm địa chứ?"  

             "Trong cấm địa này chính là tử địa của ngươi".  

             Sắc mặt Tần Ninh rét lạnh.  

             Mọi chuyện dường như đã thoát khỏi dự tính của hắn.  

             "Có vẻ như, Đế Lâm Thiên có không ít thủ đoạn vặt vãnh nhỉ, chỉ tiếc là hai người các người chết đến nơi rồi".  

             Tần Ninh vừa dứt lời, nhanh chóng tung ra hai quyền  

             Rầm rầm... âm thanh nứt vỡ bỗng vang lên.  

             Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn đều lui về phía sau.  

             Lúc này, ánh mắt nhiều người thay đổi.  

             Còn sắc mặt của Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn lại hơi tái một chút.  

             Một quyền này của Tần Ninh rất mạnh.  

             Vương Giả tứ phẩm mà sức mạnh lại sánh ngang với Vương Giả thất phẩm.  

             Người này quả thật đúng là một kẻ đáng sợ.  

             "U Vương, đối thủ của ngươi không phải là chúng ta".  

             Giờ đây, Thiên Tử Ninh không dám chần chừ nữa.  

             "Đối thủ của ngươi là hắn!"  

             Vừa nói xong, ngón tay Thiên tửu Ninh chỉ vào phía chân trời.  

             Nơi đó bỗng xuất hiện ba người.  


             Ba người kia đều mặc chiến giáp đen tuyền, cả người mặc một chiếc áo choàng đen, vóc người cực kỳ cao lớn.  

             Luồng khí tức khủng bố tỏa ra xung quanh.  

             Mặc dù cách xa hàng cây số nhưng bọn họ vẫn để lại có người ta một cảm giác áp lực đến nghẹt thở.  

             Tần Ninh liếc mắt nhìn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.  

             "Tần Ninh, lại gặp nhau rồi!"  

             Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.  

             Lúc này, cả Huyền Tử Uyên và Mộc Phong đều không rõ nguyên do.  

             Ba người này... là ai vậy?  

             Tần Ninh nhìn vào ba người đó, ánh mắt lại càng trở nên rét lạnh hơn.  

             Bây giờ, trong lòng Tần Ninh có vài phần kinh ngạc.  

             "Ám Hoàng!"  

             Hắn vừa thốt ra cái tên này.  

             Mọi người xung quanh để bất ngờ.  

             Đó là Ám Hoàng sao?  

             Tộc trưởng tộc Ám Vũ Ma, Ám Hoàng sao?  

             Sao lại gặp ở đây!   

             "Xem ra, giết bảy vương của bổn hoàng còn chưa đủ, ngươi còn muốn giết cả bổn hoàng nữa!"  

             Một giọng nói cười cợt vang lên.  

             Áo choàng của cả ba người rơi xuống.  

             Lúc này, cả ba thân thể vạm vỡ đều lộ ra.  

             Ám văn bên ngoài cơ thể họ tạo ra một loại cảm giác rất âm u.  

             Bộ giáp bao phủ toàn thân bọn họ tỏa ra luồng khí tức rất đáng sợ.  

             Đó là tộc Ám Vũ Ma! Huyền Tử Uyên vô cùng ngạc nhiên.  

             Tộc Ám Vũ Ma ở trong đại lục Thiên Ngoại, nơi Thiên Ngoại Tiên tọa lạc, ở dãy núi Thiên Ngoại, nơi tiếp giáp giữa vùng biển Thiên Ngoại và đại lục Thiên Ngoại xuất, hiện thông đạo dẫn đến tộc Ám Vũ Ma.  

             Thế nhưng, tộc Ám Vũ Ma đã bị Thiên Ngoại Tiên trấn áp.  

             Vậy sao bây giờ bọn chúng lại xuất hiện ở đây?  

             Lẽ nào... Thiên Ngoại Tiên và Thiên Đế các đồng hội đồng thuyền?  

             Không thể nào! Tiên Vũ Sinh đã chết.  

             Trấn Thiên Vương không thể nào bỏ qua mối thù giết con này được.  

             Đã xảy ra chuyện gì thế?  

             Lúc này, Tần Ninh nhìn vào Ám Hoàng, ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh.  

             "Ta còn tưởng, tộc Ám Vũ Ma tham sống sợ chết, chỉ dám trốn chui trốn lủi dưới mặt đất, không ngờ rằng, các ngươi cũng biết mò lên mặt đất đấy".  

             Giọng nói của Tần Ninh có vài phần lạnh nhạt.  

             “Tần Ninh, tới nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám kiêu ngạo không coi ai ra gì sao?”  

             Ánh mắt Ám Hoàng lạnh lẽo.  

             "Nếu ngươi muốn chết thì để bổn hoàng giúp ngươi".  

             Luồng khí tức mạnh mẽ hùng hổ tỏa ra, lan khắp núi rừng.  

             Luồng khí tức kinh khủng kia hoàn toàn nghiền ép hai vị Vương Giả cửu phẩm Huyền Tử Uyên và Mộc Phong.  

             Đó là Thiên Vương! Tộc trưởng tộc Ám Vũ Ma chính là một kẻ có cấp bậc Thiên Vương.  

             Lúc này, tình cảnh thay đổi.  

             Tần Ninh vẫn đứng im một chỗ, không thốt nên lời.  

            

chapter content