Phong Thần Châu

Chương 3667: Hai đại Vương Giả.  




               Oanh... Tiếng nổ tung vang lên bên tai không dứt.  

             Khi hai luồng kiếm ý va chạm.  

             Mọi người đều lần lượt nhìn thấy.  

             Thanh kiếm vô hình kia bị hao mòn, thế nhưng thanh kiếm hữu hình lúc này cũng không ngừng sụp đổ, không ngừng vỡ nát.  

             Cả hai bên đều đang tiêu hao.  

             Nó hao mòn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, dần dần cũng tăng tốc lên.  

             Bành... Cho đến cuối cùng, tiếng nổ vang lên ầm ầm, mọi thứ dần dần sụp đổ.  

             Từng luồng sức mạnh lúc này chầm chậm tiêu tán.  

             Giờ khắc này, vô số người đều nhìn thấy.  

             Kiếm khí vô hình cùng kiếm khí hữu hình giữa hai người điên cuồng nổ tung, biến mất không còn gì.  

             Sức mạnh của cả hai ngang nhau?  

             Giờ khắc này, vô số người đều sững sờ trong lòng.  

             Làm sao có thể! Sức mạnh ngang nhau, thật sự là quá mức tưởng tượng.  

             Lý Nhất Phong nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo một chút tức giận.  

             Hắn ta không hề coi thường Tần Ninh dù hắn mới chỉ là Vương Giả nhất phẩm.  

             Thế nhưng cho đến nay, hắn ta cho rằng bản thân đã rất coi trọng Tần Ninh rồi.  

             Thế nhưng mọi chuyện lại vẫn như thế.  

             Tại sao khi tên này sống lại một đời, cảnh giới rõ ràng không bằng hắn ta mà vẫn có thể phát đến cấp độ này?  

             "Lý Nhất Phong, ngươi thua!"  

             Tần Ninh giờ phút này nói với ánh mắt lạnh nhạt.  

             Nói xong, trong khoảnh khắc này, kiếm khí vô hình hội tụ quanh thân Tần Ninh.  

             Lý Nhất Phong đã tiêu hao hết kiếm khí vô hình, nhưng hắn thì không.  

             Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.  

             "Ta thua? Không bao giờ!"  

             Lý Nhất Phong cười ha ha nói: "Kẻ thua chính là ngươi, Tần Ninh!"  

             Nghe vậy, Tần Ninh lắc đầu.  

             Trường kiếm lúc này chậm rãi trôi nổi.  

             Kiếm khí vô hình lần nữa hội tụ thành một thanh cự kiếm, không khí màu xanh nhàn nhạt đang được ngưng tụ.  

             Ông... Kiếm khí được ngưng tụ, khí tức sát phạt vô cùng nồng đậm.  

             "Trảm!"  

             Một kiếm chém ra, Tần Ninh hội tụ kiếm ý trong cơ thể.  

             Một kiếm này bá đạo vô địch.  

             Thấy cảnh này, Lý Nhất Phong trở nên lạnh lùng.  

             "Tần Ninh, ngươi quên ta là... Vãng Sinh Đồng sao?"  

             Một câu hét lên.  

             Ông... Hư không vang lên tiếng ông ông.  

             "Giết!"  

             Tiếng gào vang lên, sát khí xông thẳng.  

             Sức mạnh không ngừng hội tụ và bộc phát giữa trời đát.  

             Chín đạo câu ngọc giờ khắc này như ẩn như hiện ở phía sau Lý Nhất Phong.  

             Chín đạo câu ngọc ngưng tụ thành hai con mắt, giống như ông trời mở ra hai mắt nhìn lấy vạn chúng, bao quát chúng sinh.  

             Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức ngột ngạt.  

             "Vãng Sinh Đồng... Chín câu ngọc mở ra...", Lý Nhàn Ngư thấy cảnh này, ánh mắt tan rã.  

             Quá mạnh! Quá là mạnh đi mất?  

             Chín đạo câu ngọc vắt ngang giữa thiên địa khiến cho người ta cảm giác quả thực là mạnh mẽ đến cực hạn.  

             Cũng không thi triển thần uy gì nhưng lại làm cho mọi người khó thở  

             Tất cả võ giả dưới cảnh giới Vương Giả đều cảm giác hô hấp bị hạn chế.  

             Loại cảm giác này mãnh liệt đến nỗi khiến cho mỗi người có mặt tại đây đều sa vào mê man bên trong chín câu ngọc kia.  

             Lý Nhất Phong nhìn Tần Ninh, hai mắt cũng chứa chín câu ngọc.  

             "Vãng Sinh Đồng chính là mắt thần, ngươi từng nói đồng thuật này có thể khai quật đến cấp bậc thành thần”.  

             "Suốt tám vạn năm qua, ta cũng khổ tâm nghiên cứu".  

             "Tần Ninh, thử một chút xem như nào nhé?"  

             Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.  

             "Vãng Sinh Đồng, mở ra, trước vĩnh sinh".  

             "Đồng mở!"  

             Một câu hét lên  

             Trong khoảnh khắc, thanh kiếm trước mặt Tần Ninh bị cố định lại.  

             Kiếm khí ngàn trượng phát ra ánh sáng màu xanh.  

             Tại lúc này, thân kiếm bị hạn chế cực mạnh, không thể tiến lên thêm một bước nào.  

             Không chỉ như vậy.  

             Khi uy lực của đồng thuật tăng lên, trường kiếm thậm chí còn bị đổi phương hướng, thẳng tắp nhắm ngay Tần Ninh, như muốn xuyên qua Tần Ninh.  

             Giờ khắc này, kiếm khí ngưng tụ, từng luồng khí tức mạnh mẽ trải khắp thiên địa.  

             Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh này, ánh mắt khẽ biến.  

             Hai người cảm nhận được lực khống chế mạnh mẽ của loại đồng thuật này rất rõ ràng.  

             Diệp Viên Viên thậm chí còn cảm thấy Cửu Chuyển Linh Lung Thể cũng đang bị hạn chế.  

             Cốc Tân Nguyệt lại cảm thấy bất an.  

             "Cố!"  

             Lý Nhất Phong quát khẽ một tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc.  

             Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, nhịn không được nói: "Vãng Sinh Đồng, đồng thuật vô địch ở đại lục Vạn Thiên!"  

             "Mạnh như vậy...", có thể mạnh mẽ sửa đổi kiếm ý của Tần Ninh, tấn công Tần Ninh, đồng thuật này... quá bá đạo.  

             Lý Nhàn Ngư giờ phút này không khỏi nói: "Ta nghe sư phụ nói, nếu Vãng Sinh Đồng khai phát đến cực hạn thì có thể ngưng lại thời gian, thậm chí là... nghịch chuyển thời không".  


             Thạch Cảm Đương giờ phút này cũng mang sắc mặt nghiêm nghị.  

             Hắn ta không lo lắng thực lực của Tần Ninh.  

             Mà hắn ta sợ Tần Ninh... mềm lòng.  

             Lý Nhất Phong không phải là Lý Nhất Phong của tám vạn năm trước.  

             Thay đổi! Lòng người là khó dò nhất.  

             Có lẽ năm đó, khi sư phụ rời đi, trái tim của Lý Nhất Phong đã bắt đầu thay đổi.  

             Nhưng nếu không đi đến tình trạng thay đổi hoàn toàn thì sẽ chẳng ai nhìn thấy.  

             "Chết đi!"  

             Có tiếng rít lúc này vang lên.  

             Ầm ầm... Cự kiếm xuyên đến người Tần Ninh.  

             Phốc phốc... Một đường tơ máu lúc này hiện ra.  

             Cự kiếm kia nháy mắt xuyên thấu thân thể Tần Ninh, từng tia máu bắn ra khắp nơi.  

             "Sư phụ!"  

             "Tần Ninh!"  

             Từng tiếng kinh hô vang lên.  

             Giờ khắc này, mọi chuyện phát sinh quá nhanh, không một ai có thể phản ứng kịp.  

             Nhưng đến lúc nhận ra thì máu tươi đã tung tóe khắp nơi.  

             Lý Nhất Phong đứng ở trên bầu trời, bao quát chúng sinh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.  

             Vãng Sinh Đồng! Là mắt thần mà trời cao ban cho hắn ta.  

             Nếu không sử dụng cho tốt thì quá lãng phí!  

             "Tần Ninh!"  

             Lý Nhất Phong ở trên cao nhìn xuống, quát: "Thiên địa này không có chuyện gì là vĩnh viễn không thể thay đổi, đây là đạo lý mà ngươi đã từng nói cho ta".  

             "Ngươi có thể trở thành chúa tể của thiên địa này, Lý Nhất Phong ta chưa chắc không thể!"  

             Trong nháy mắt, hai con ngươi tụ tập, sức mạnh hội tụ bên trong thiên địa.  

             "Tần gia, lão hủ... không chịu nổi nữa rồi!"  

             Một giọng nói già nua vang lên.  

             Kim Nhãn Thạch Quy giờ này hét lớn một tiếng.  

             Kim Chung Tráo bao phủ Luyện Ngục Ma trên mặt đất lúc này xuất hiện một vết rách.  

             Trưởng tộc Luyện Thiên hừ một tiếng, sải bước ra.  

             "Thông đạo bị đánh vỡ, chúng ta sẽ không bị hạn chế, chỉ là một con rùa già mà cũng đòi vây chúng ta lại sao?"  

             Trưởng tộc Luyện Thiên giờ phút này tay cầm thần binh, đằng đằng sát khí.  

             "Các huynh đệ, giết!"  

             "Giết sạch những người này, chúng ta liền có thể trở về nhà!"  

             Giờ khắc này, tiếng gào thét vang lên.  

             Chiến sĩ Luyện Ngục Ma trong nháy mắt đánh tới.  

             Người của Thanh Ninh các tái mặt.  

             Phong Vân thập bát đường chủ, mười tám Thánh Khôi cấp bậc Vương Giả.  

             Lâu chủ Thiên Thanh Phong của Thiên Bảo lâu.  

             Hội trưởng Diệp Thiên Nam của thương hội Diệp gia.  

             Hai đại Vương Giả.  

             Thanh Ninh các.  

             Bốn vị phó các chủ, Vương Thông và Vương Lãng, cùng Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong cộng thêm Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt mới đột phá.  

             Trưởng tộc Luyện Thiên dẫn đầu bảy vị tế tự, đằng đằng sát khí xuất hiện.  

             Lý Nhất Phong thấy cảnh này, cảm xúc không thay đổi.  

             Đám người này trong mắt hắn ta cũng chỉ là súc sinh thôi.