Phong Thần Châu

Chương 3559: Linh khí thuộc tính hỏa bộc phát.  




 

“Dùng nước khắc lửa, lấy lửa hòa lửa, đồng thời có hiệu lực!”  

 

Nghe đến lời này, ánh mắt Thượng Hoằng sáng lên.  

 

Cách này vẫn chưa thử qua.  

 

Thứ mọi người muốn làm chỉ là áp chế khảo nghiệm thuộc tính đối ứng của các cầu dây.  

 

Nhưng đã quên mất dung nhập vào trong đó cũng là một cách.  

 

Hai người kết hợp, tựa hồ có thể được!  

 

“Đa tạ Tần công tử chỉ giáo!”, Thượng Hoằng khách khí nói.  

 

Lúc này Thượng Hoằng đi ra nhìn đám người bên cạnh, hắn ta mở miệng nói: “Bây giờ mọi người tách ra xông quan, tiến vào bên trong hải đảo thì sẽ lại tụ họp”.  

 

Đám người Truy Nhật đình bắt đầu khẩn trương.  

 

Chín hải đảo liên tiếp từ một thông đạo này đến một thông đạo khác, chỉ là tiêu phí chút thời gian thôi.  

 

Dù sao cũng không phải thuộc tính linh khí tất cả mọi người tu hành đều cùng nhau! Tách ra xông quan, tiến vào hải đảo thứ mười rồi lại tụ họp cũng khá tốt.  

 

Tần Ninh lúc này cũng nhìn về phía mấy người.  

 

“Xem ra chúng ta cũng phải tách ra.”  

 

“Mỗi người xông quan tiến vào hải đảo thứ mười, nhớ lấy, gặp phải người của Thiên Đế các, tốt nhất né tránh”.  

 

“Lần này Thiên Đế các chắc hẳn không chỉ có hai vị phó các chủ đến”.  

 

“Hơn nữa Thiên Đế các hiểu chỗ này rất kỹ, chiếm cứ địa lợi, chúng ta không thể liều lĩnh”.  

 

“Sau khi ta tiến vào sẽ tìm mấy người”.  

 

Năm người Cốc Tân Nguyệt lúc này gật đầu.  

 

“Cửu Linh hóa Thiên trận, thú vị đấy…”, Tần Ninh cười một tiếng.  

 

“Giang Bạch, ngươi thích hợp đi đường này, ta và ngươi cùng xông quan”.  

 

Tần Ninh cười nói.  


 

“Mấy người các ngươi ở chỗ này chờ ta!”  

 

“Hả?”  

 

Thạch Cảm Đương sửng sốt.  

 

“Ta sẽ đi qua chín cầu dây thừng, cẩn thận kiểm tra thực hư, dẫn mấy người lần lượt đi, sau cùng lại tiến vào!”  

 

Một bên, mấy người Thượng Hoằng nghe thấy lời này, không nhịn được mí mắt giựt một cái.  

 

Lời nói này còn là tiếng người không?  

 

Người của Truy Nhật đình bọn họ thử mấy thông đạo, không đi qua một đường nào.  

 

Cũng chính là đụng phải Tần Ninh mới biết có thể thử một phen.  

 

Nhưng cũng không dám bảo đảm là có thể thành công.  

 

Nhưng Tần Ninh lại… mỗi một cầu dây thừng đều muốn đi một lần.  

 


Không phải là người!  

 

“Võ quyết mà ta tu hành phối hợp tuyệt vời với nơi đây, không đi một lần thật sự là lãng phí”.  

 

“Được!”  

 

Nói xong, Tần Ninh dẫn hai người Giang Bạch đồng loạt đi lên cầu dây.  

 

Chưa đến mười mét, hai thân ảnh biến mất.  

 

Mà lúc này Tần Ninh giống như đứng trong một hỏa diệm sơn.  

 

Bốn phía đỉnh sơn xuyên, ngọn lửa lưu động.  

 

Ngay cả không khí đều tràn ngập hỏa khí nóng bỏng.  

 

Mỗi một đỉnh ngọn núi phun ra lửa, khói tro đen nhánh bay lên cao thật kinh khủng.  

 

Tần Ninh đứng yên giữa dãy núi, không bao lâu quần áo trên người hắn giăng đầy màu đen.  

 

Lúc này Tần Ninh nhìn bốn phía, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

 

Âm thành gào thét từ từ đến gần.  

 

Từng hòn đá được thiêu đốt hội tụ thành hỏa thú, lúc này vừa xuất hiện liền nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

“Có chút lề lối…”, lúc này Tần Ninh tay nắm lại.  

 

Linh khí trong cơ thể phun ra.  

 

“Giết…”  

 

Một bước bước ra, sát khí đọng lại.  

 

Hỏa thú lúc này từng con xuất hiện kết thành đoàn thành đội, tản ra khí tức nóng bỏng.  

 

Linh khí thuộc tính thủy bốn phía cơ thể Tần Ninh vỡ ra, từng con từng con hỏa thú bị đánh tan.