Tần Ninh lại thật sự tới! Linh thức tự nổ, vết thương cực kỳ lớn! Tên khốn Tần Ninh này không sợ chết sao?
Ầm… Trong nháy mắt, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Giang Vân Long không thể không vận dùng toàn lực để chống cự.
“Không chịu nổi sao?”
Tần Ninh lại cười nói: “Không chịu được thì ngươi vẫn phải chống đỡ!”
Lời vừa dứt, nổ tung lần thứ ba cuộn tới.
Giang Vân Long kinh hoàng hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người...
“Tần Ninh, ngươi chết không được tử tế đâu!”
Một tiếng nổ tung, giọng nói ác độc của Giang Vân Long lúc này vang lên.
Âm thanh nổ đùng đoàng cuốn sạch trời đất.
Trong nháy mắt ánh sáng trên mặt đất bắn ra bốn phía.
Bên trong sơn cốc, một luồng khí tức giống như dần dần tán loạn…
Bụi dần dần rút lui, thân ảnh Tần Ninh xuất hiện giữa sơn cốc.
Mà thân ảnh Giang Vân Long lại biến mất không thấy.
Một vị Thiên Nhân mới bước vào cảnh giới thất bộ không lâu thì mất mạng.
Lúc này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đã từng có bao nhiêu thời gian! Thiên Nhân là tồn tại đứng đầu trên toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Vương Giả không xuất hiện, Thiên Nhân vô địch.
Mà mỗi một vị Vương Giả lập ra thế lực, gần như đều muốn trấn giữ bên trong thế lực của mình, để phòng bất trắc, cực ít ra tay.
Nhưng Vương Giả tán tu kia lại một lòng say mê con đường thành thánh, lại không thường xuất hiện.
Thiên Nhân thất bộ đó chính là người mạnh nhất.
Nhưng hôm nay trong tiệc Hàm Vương, một vị Thiên Nhân chết.
Mọi người nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt phức tạp.
Một thanh niên như vậy từ hôm nay trở đi danh tiếng sẽ vang danh Vạn Thiên.
Quá kinh khủng! Lúc này, Tần Ninh đứng trong sơn cốc nhìn xung quanh.
“Chư vị, tiệc Hàm Vương hôm nay so tài tỷ thí, chết khó tránh khỏi!”
Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Ta cũng không ngờ, Thiên Nhân thất bộ của Thiên Bảo lâu lại yếu như vậy”
“Nếu như vậy ta lại khiêu chiến!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Đây không phải khiêu chiến! Đây là rõ ràng khiêu khích!
“Phó các chủ Liễu Thanh Phong của Thiên Bảo lâu!”
“Mạch chủ Diệp Tây Khê của thương hội Diệp gia!”
Lúc này lời Tần ninh vừa dứt.
Trong nháy mắt, bốn phía xôn xao trở nên tĩnh mịch.
Cái này đâu chỉ là khiêu khích?
Đây quả thật rõ ràng ta muốn giết chết các ngươi rồi.
Hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê sắc mặt khó coi.
Tần Ninh muốn làm gì?
Khơi mào trận chiến sao?
Sắc mặt Liễu Thanh Phong khó coi, lúc này ông ta đứng chắp tay về vị trí lầu chính, mở miệng nói: “Vũ Vương đại nhân, tỷ thí so tài trong tiệc Hàm Vương, đây không liên quan gì đến trước đó”.
“Thiên Bảo lâu hôm nay của ta cũng không có hành động quá khích”.
“Nhưng Tần Ninh hôm nay… lại mượn cơ hội giết người, chẳng lẽ Thiên Ngoại Tiên mặc kệ sao?”
Nghe đến đây sắc mặt Tiên Vũ Sinh ngây ra.
Mẹ kiếp! Bây giờ mới nhớ đến bổn vương?
Trước đó các ngươi biểu diễn lâu như vậy, không phải để mượn cơ hội giết Tần Ninh sao?
Không giết được thì đến tìm ta?
“Liễu Thanh Phong, ngươi sợ rồi?”
Lúc này Tần Ninh cười một tiếng nói: “Thiên Bảo lâu cũng chỉ như vậy mà thôi!”
“Nói tỷ thí khiêu chiến, người chết khó tránh khỏi là các ngươi, sao bây giờ lại sợ?”
Lúc này Tần Ninh bước ra nhìn về phía đám người Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.
Mạch chủ Diệp Tây Khê mặt đẹp lạnh lùng quát lên: “Tần Ninh, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“Phun người?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Bày một vòng lớn như vậy không phải là muốn giết ta sao? Ta ở đây, muốn ra tay thì tới đi”.
“Nào nào nào, hai ngươi cùng lên!”
Lúc này Tần Ninh dáng vẻ tùy ý.
Bốn phía các phe võ giả khác không nói một lời.