Phong Thần Châu

Chương 336: Bây Giờ Tới Lượt Ta!






Hư ảnh màu xanh sau khi hấp thụ máu đã biến thành một con người thật mặc áo giáp huyết tinh khí, điều này thật quá quái dị.

"Khí tức Thiên Cương, ngưng tụ thành chiến thần Thiên Cương!"  
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đúng là làm khó cho hai cha con bọn chúng phải nghĩ ra tới biện pháp này!”                Lần này, tướng sĩ bên dưới đều đã run lẩy bẩy.

Cựu quốc chủ đang làm gì vậy?  
Họ đều là những tướng sĩ của thượng quốc này!  
"Thương Hư, hôm nay Dương Dũng ta sẽ giết chết ông, để nhân cơ hội này bước vào cảnh giới Thiên Võ, nâng thượng quốc Linh Ương ta lên vị trí số một của bảy thượng quốc hàng đầu!"  
Giờ phút này, Dương Dũng căn bản đã không còn quan tâm đâu là quân của mình, một bước bước ra ngoài, sát phạt ngang dọc không nhân nhượng.


.

ngôn tình ngược
Cuồng phong thét gào hết đợt này đến đợt khác.

Từng tướng sĩ một trên đường ông ta đi đều bị người mặc áo giáp đỏ hút cạn biến thành xác khô, cuồng phong gào thét tàn phá, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể đến gần.

Trong chớp nhoáng này, thanh âm hoảng sợ không ngừng vang lên bên trong hoàng cung, tất cả tướng sĩ đều muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không có cách nào chạy thoát được.

“Ngươi điên rồi!”, chính Thương Hư cũng phải há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh này.

Ngay cả khi ông ta là một trong 9 soái, ông ta cũng không thể làm điều này.

Những người kia đều là hộ vệ nòng cốt của thượng quốc Linh Ương, nhưng Dương Dũng lại không cảm thấy đau lòng một chút nào.

"Giết được ông rồi thì lão phu có thể bước vào cảnh giới Thiên Võ, chút tổn thất này thì có đáng là gì?”, Dương Dũng lãnh đạm nói: "Hôm nay, Thương Hư cảnh giới Thiên Võ nhất biến sẽ chết ở chỗ này!"  
Một luồng sát khí chậm rãi tản ra, người mặc huyết giáp kia cuối cùng cũng đã trở nên rắn chắc y như người thật, đứng hiên ngang trên không trung, trong hai hốc mắt rỗng tuếch đột nhiên xuất hiện hai tia sáng màu xanh chiếu thẳng vào Thương Hư.

Dương Dũng lúc này nặng nề gằn giọng: “Giết!”  
Đột nhiên, bóng người huyết giáp kia sau khi cắn nuốt máu tươi của hơn chục ngàn chiến sĩ thì lại mãnh liệt lao ra, xông tới giết Thương Hư.


Sắc mặt của Thương Hư lạnh đi, không hề sợ hãi.

Hơi thở chiến sĩ huyết giáp này mang đầy mùi máu tanh, nhưng rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào thì chỉ có giao đấu mới biết được.

Bàn tay siết chặt, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay, Thương Hư vung kiếm giết tới, cả người cũng như bắn ra.

“Chém!”  
Ánh kiếm vung lên, bóng loáng như hạt châu, kiếm khí gào thét, đâm thẳng tới bóng người huyết giáp.

“Muốn chết!”  
Dương Dũng lúc này cười khẩy một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sự chế giễu.

“Dù là cảnh giới Thiên Võ thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.

Keng…  
Ánh kiếm đó chém lên bóng người huyết giáp, nhưng lại vang lên một tiếng leng keng, bóng người huyết giáp sừng sững bất động.

Duy chỉ có lồng ngực lại xuất hiện một luồng ấn trắng.


Lúc này, mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.

Cảnh giới Thiên Võ 1 biến vô địch, dốc sức chém ra thì cho dù là cảnh giới Địa Võ tầng 9 đối cứng cũng chết không nghi ngờ gì.

“Lấy khí mãnh liệt của cờ Thiên Cương làm đường dẫn, giết càng nhiều võ giả, rút sạch máu tươi, ngưng tụ thành áo giáp, gọi là áo huyết giáp”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Áo huyết giáp mang theo khí Thiên Cương và huyết khí mà máu lỏng ngưng tụ, cho dù là võ giả bình thường mặc lên thì cấp cảnh giới Thiên Võ 7 biến, cũng không thể nào phá giải”.

Cái gì!  
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều biến sắc.

Áo huyết giáp này lại bá đạo như vậy?  
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sức mạnh trong cơ thể có thay đổi.

.