Phong Thần Châu

Chương 3349: thất bại thì đó chính là chúng ta vô dụng".  




 

Trên thực tế, thành Ám Vũ này có tường thành cũng không cao lớn.  

 

Mà ở đây tường thành cao lớn cũng không có tác dụng gì.  

 

Hai người nhìn ra thành trì, Tiên Hàm mở miệng nói: "Thành Ám Vũ này phần lớn những năm gần đây đều là Ám Vũ Ma muốn đánh thì đánh, không muốn đánh liền rút, chúng ta một mực bị động phòng thủ, quá oan uổng".  

 

"Trấn Thiên Vương có ra tay bao giờ chưa?"  

 

"Lão già kia mà xuất thủ thì Vương Giả của chúng cũng sẽ xuất thủ".  

 

"Hơn nữa, Ám Vũ Ma khả năng không chỉ có trưởng tộc là Vương Giả..."  

 

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng âm thầm nhớ kỹ.  

 

Ngũ đại Ma tộc.  

 

Chỗ Thanh Ninh các phong cấm chính là thông đạo Luyện Ngục Ma.  

 

Chỗ Thiên Ngoại Tiên phong cấm chính là Ám Vũ Ma.  

 

Trên thực tế, lần trước tiến về dưới mặt đất, hắn cũng không tính là hiểu rõ về Luyện Ngục Ma.  

 

"Ơ? Không đúng!"  

 

Ngay tại giờ phút này, Tiên Hàm lại nhăn mày lại.  

 

"Làm sao thế?"  

 

"Lúc trước, ở ngoài thành trì của Ám Vũ Ma cũng có người hoạt động".  

 

"Nhưng hôm nay thì khác, huynh xem, ngoài cửa thành không có một người..."  

 


Tiên Hàm từ từ nói: "Loại tình huống này trừ phi là... Có Vương giáng lâm!"  

 

Vương?  

 

Tiên Hàm tiếp tục nói: "Ám Vũ Ma ngoài trưởng tộc là Vương Giả ra thì còn có bảy vị Vương!"  

 

"Thất vương đều là Thiên Nhân đỉnh cao, hơn nữa thân xác của Ma tộc đều rất mạnh mẽ, khác hẳn nhân loại chúng ta, cho nên cùng cảnh giới so với chúng ta còn mạnh hơn, thậm chí thân xác của chúng so với huyền thú thì càng mạnh hơn nữa".  

 

"Một vài huyền thú cũng không có thân xác mạnh mẽ, thế nhưng chiến sĩ Ma tộc ai ai cũng đều có thân xác rất mạnh".  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh gật đầu.  

 

Trên thực tế, nhận biết của hắn đối với Ma tộc còn dừng lại ở ngũ mạch ở Cửu U đại lục.  

 

Chỉ là ngũ mạch kia trên thực tế căn bản không xứng làm Ma tộc, chẳng qua là nô lệ của Ma tộc mà thôi.  

 

Lần này mới có thể coi là Ma tộc chân chính.  

 

Tiên Hàm giờ phút này cũng là cẩn thận.  

 

Tình huống có chút không đúng.  

 

Mà lúc này, trong thành Ám Vũ.  

 

Hai thân hình khôi ngô cao lớn, thân mang chiến giáp.  

 

Nhìn kỹ lại, hai người kia cao gần ba mét, làn da mang lông vũ màu đen, nói là lông vũ nhưng thật ra càng giống lớp vảy dán ngoài thân thể hơn.  

 

Hình thể nhìn thì không khác gì loài người, nhưng đôi mắt kia lại như là mắt sói, thâm thúy phóng thích ra ánh sáng như muốn ăn thịt người.  

 

Hai tên Ám Vũ Ma.  

 

Giờ phút này, một người trong đó phát ra ngôn ngữ của Ám Vũ Ma: "Lần này Thiên Đế các bên kia có gặp chuyện ngoài ý muốn không?"  

 

"Có trời mới biết".  

 

Một người khác cười nhạo nói.  

 

"Nhân loại chung quy là không đáng tin cậy, chỉ là một đám phế vật với thân xác yếu đuối, căn bản không thích hợp sống sót giữa thiên địa này".  

 

"Ám Hoàng lần này có lệnh, bất kể như thế nào thì nhất định phải đánh lên trên mặt đất, nếu lần này thất bại thì chính là do Thiên Đế các vô dụng".  

 

"Nhưng nếu như không đánh được lên mặt đất, thất bại thì đó chính là chúng ta vô dụng".  

 

Nghe đến lời này, một người khác gật đầu.