Phong Thần Châu

Chương 3311: Cứ vậy chạy hết rồi?  




 

"Ba vị trưởng lão!"  

 

Cuối cùng Lục Dung Nguyên cũng đợi được ba vị trưởng lão xuất hiện, lập tức tiến lên đón.  

 

"Tiểu Lục, xảy ra chuyện gì mà thất kinh như vậy?"  

 

Ba vị trưởng lão đều có râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng, lúc này cùng nhìn về phía Lục Dung Nguyên, cười ha hả hỏi.  

 

"Có người gây sự, người kia tên gọi Tần Ninh, chỉ đích danh muốn gặp Thiên Vương đại nhân".  

 

Nghe được lời này, đại trưởng lão Giang Dịch Vân cười nói: "Tiểu Lục, ngươi là người chúng ta trực tiếp đề bạt lên, chuyện này còn xử lý không tốt?"  

 

"Kẻ muốn gặp Trấn Thiên Vương nhiều lắm, chẳng lẽ ai ai ngươi cũng phải bẩm báo cho chúng ta sao?"  

 

Nghe lời này, sắc mặt Lục Dung Nguyên khổ sở, nói: "Người kia có cảnh giới Quy Nhất, còn lợi hại hơn cả ta, hơn nữa bên người còn có một con hung thú thực lực sắp đến Thiên Nhân".  

 

"Ồ?"  

 

Nghe vậy, Tam đại trưởng lão cùng nhíu mày.  

 

Huyền thú có cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, huyền thú cấp tám.  

 

"Dẫn chúng ta qua đó xem đi!"  

 

Giang Dịch Vân cau mày nói: "Đã lâu không có người có can đảm gây chuyện ở Thiên Ngoại Tiên, tiểu tử này lá gan cũng lớn đấy!"  

 

Nhị trưởng lão cũng cười nói: "Chúng ta ra tay xử lý là được, một thằng tiểu tử vắt mũi chưa sạch dám khiêu khích uy nghiêm của Thiên Ngoại Tiên sẽ phải trả cái giá thật đắt".  

 

"Không sai".  

 

Tam đại trưởng lão đi theo Lục Dung Nguyên ra phía ngoại sơn.  

 

Đúng lúc này, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.  

 

Trong lòng Lục Dung Nguyên nặng nề.  

 

Đánh nhau?  


 

Đây cũng chẳng phải chuyện tốt.  

 

Ngộ nhỡ đệ tử ngoại sơn tổn thất quá nhiều, ông ta làm tổng chấp sự ngoại sơn sẽ phải thừa nhận trách phạt! Đi tới sơn môn ngoại sơn.  

 

Bốn bóng dáng đứng lại trước sơn môn, nhìn không trung ở phía xa mà trợn mắt há hốc mồm.  

 

Lúc đó, một mình Tần Ninh đang chém giết thiên nhân như giết gà làm thịt chó.  

 

"Ngươi nói... Là hắn sao?"  

 

Giang Dịch Vân hơi sửng sốt, nhìn Tần Ninh tắm máu như chiến thần.  

 

Lục Dung Nguyên mờ mịt.  

 

"Chẳng phải ngươi nói rằng hắn có thực lực tương đương với ngươi?"  

 

"Lục Dung Nguyên, ngươi là cảnh giới Quy Nhất tam mạch, tiểu tử kia là Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch".  

 


Nhị trưởng lão cũng nhướng mày nói.  

 

Lục Dung Nguyên lúc này hoàn toàn hồ đồ.  

 

Vừa rồi... Tần Ninh vẫn còn là cảnh giới Quy Nhất tam mạch mà! Giang Dịch Vân nhìn một chốc, sắc mặt biến hóa mấy phen.  

 

Tần Ninh?  

 

Chưa từng nghe qua danh hào của thiên kiêu bậc này.  

 

Thế nhưng với thực lực như vậy, với cảnh giới Quy Nhất cửu mạch mà lại đứng giữa hơn mười vị thiên nhân đại sát tứ phương, nói đùa gì vậy?  

 

"Đại trưởng lão!"  

 

Giờ phút này, nhị trưởng lão chắp tay nói: "Việc này vẫn nên bẩm báo mấy vị đại nhân bên trong hạch tâm đi?"  

 

Vừa dứt lời, đại trưởng lão hoàn toàn tỉnh ngộ.  

 

Đúng đúng đúng! Phải mau chóng thông báo! Vốn cho rằng Tần Ninh là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng.  

 

Nhưng bây giờ, hắn lại chém giết đám thiên nhân thuộc tứ đại tông môn.  

 

Ba người bọn họ chỉ là cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ.  

 

Nhưng Tần Ninh ở bên kia đang làm thịt Thiên Nhân nhất bộ kìa... Bọn hắn đi chẳng phải là chịu chết sao?  

 

Tam đại trưởng lão rời khỏi nơi này như một làn khói.  

 

Lục Dung Nguyên ngốc tại chỗ.  

 

Này... Đây là chuyện gì?  

 

Cứ vậy chạy hết rồi?