Phong Thần Châu

Chương 3232: “Vạn các chủ không cần phải lo lắng như vậy”.  




 

Chủ yếu là… có hỏi cũng không hiểu! Lúc này mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.  

 

Mà bên kia.  

 

Tề Tham Thiên nhân đang ngồi trên cục đá ngầm dưới biển Thiên Âm, lẳng lặng xếp bằng tựa như một cục đá được chạm khắc bình thường.  

 

Bốn phía có không ít huyền thú qua lại, đối với ông ta như hổ rình mồi.  

 

Hai mắt Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ mở ra.  

 

Từng sợi chỉ đen trong cơ thể cũng từ từ thoát ra ngoài.  

 

Trong nháy mắt.  

 

Thân thể của huyền thú bốn phía đều bị ăn mòn, một vùng nước biển đều trở nên đen thùi lùi.  

 

Mùi vị tanh tưởi tràn ngập khắp nơi.  

 

Tề Tham Thiên Nhân mạnh mẽ phá nước mà ra.  

 

“Giỏi cho một tên tiểu tử thối cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch”.  

 

Sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân vẫn còn chút tái nhợt, nổi giận mắng: “Cầm trong tay là sáo Thụ Thiên, hiểu biết đầy đủ về sáo Thụ Thiên, chỉ dùng cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà có thể hoàn toàn điều khiển được nó”.  

 

“Lại còn liếc mắt liền có thể nhận ra chất độc của ta. Trên đại lục Vạn Thiên, người có thể sở hữu nhãn lực bậc này, ngoại trừ người trong Thiên Ngoại Tiên, Đan Tiên Ngô Tử chiếm giữ vị trí của một trong bảy tiên thiên, tuyệt không có người thứ hai!”  

 

Sắc mặt Tề Tham hết sức khó coi.  

 

Rất dọa người! Bị một tên tiểu tử thối Quy Nhất Tam Mạch bày bố một đường.  

 

“Sáo Thụ Thiên, lão phu xác định rồi!”  

 

Tiến vào Thiên Âm cung vì cái gì?  

 

Còn không phải là vì tứ đại vương khí của Âm Vương sao.  

 

Lúc này đã nhìn thấy một món rồi, không thể làm kẻ ngu được!... Biển Thiên Âm có diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng cũng không phải không có điểm cuối.  

 

Các nơi cùng ra tay, không ít người cũng có thể vượt qua biển Thiên Âm, hướng đến chỗ sâu trong mà đi.  

 

Cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.  

 

Bóng dáng của đất liền đã hiện ra trước mắt.  

 

Đến gần rồi mọi người mới phát hiện.  

 

Chẳng phải là đất liền gì cả, đó chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi.  

 

Nhưng nói là một hòn đảo nhỏ cũng không chính xác lắm.  

 

Nhìn kỹ thì có đến bốn hòn đảo nhỏ.  

 

Chẳng qua bốn hòn đảo nhỏ này nối liền với nhau, nhưng giữa chúng lại có chút khoảng trống nên nhìn phân tán.  

 

Trên đảo nhỏ, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua nở. Ở giữa mỗi hòn đảo nhỏ lại có một ngọn núi đứng sừng sững đầy kiêu hãnh.  

 

“Đây lại là nơi nào?”  

 

Vạn Tử Hàng cũng kinh ngạc vô cùng.  

 

“Đi lên nhìn chẳng phải sẽ biết à!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, cái bè xương đã đến gần bờ biển.  

 

Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân nhất loạt tạm biệt.  

 

Lúc này đây, mọi người đã dần tiếp cận hòn đảo.  

 

 

 

Dẫn đầu đến nơi là Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cùng đám người Tần Ninh.  

 

Vừa vặn bốn đội.  

 

Mọi người đều không hẹn mà ngầm hiểu, giống như đã quy ước từ trước, mỗi đội đi đến một tòa đảo nhỏ.  

 

Vạn Tử Hàng nhìn hòn đảo trước mặt mình, vô cùng cẩn thận.  

 

“Vạn các chủ không cần phải lo lắng như vậy”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn sẽ có nguy hiểm gì, nói chung thứ mà Vương Giả lưu lại, hoặc là đánh chết không cho ngươi tiến vào, nếu đã cho vào thì không có khả năng chặn đến cùng”.   

 

Vạn Tử Hàng gật gật đầu.