“Khiêu khích này là Tần Ninh nói ra trước, sao vậy, Vạn các chủ cảm thấy là Thanh Dương môn bọn ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu?”
Nghe đến đây, trong lòng Vạn Tử Hàng thầm mắng một câu: Ngu ngốc!
Lão tử lo lắng Thanh Dương Linh Tử bị Tần Ninh giết.
Đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!
Còn lo lắng cho Tần Ninh?
Tần Ninh diệt ngũ đại tông môn, cảnh giới Quy Nhất bát mạch cũng đã từng giết rồi.
Thanh Dương Linh Tử khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lảo tử muốn tốt cho ngươi, ngươi còn cười.
Vạn Tử Hàng lúc này chẳng buồn lên tiếng.
Ngu xuẩn!
Ngu xuẩn đến đáng sợ!
Bùm…
Lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Thân ảnh Tần Ninh lui về phía sau, khí tức lơ lửng.
Thanh Dương Linh Tử lúc này tay nghề thành thạo.
“Xem ra quả nhiên ngươi chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!”
“Đắc ý như vậy, nói hay giống như ngươi giết được ta vậy!”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu không giết chết được, vậy thì nói ít đi, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đột nhiên không giữ được!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thanh Dương Linh Tử lạnh lùng.
“Thứ mạnh miệng”.
“Mạnh miệng? Thực lực lão tử mạnh hơn đấy!”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng.
Trong nháy mắt, hai đường thiên mạch mở ra.
Thanh Dương Linh Tử lại cười nhạo không thôi.
Hai đường thôi mà!
Một khắc sau, tám đường thiên mạch của Thanh Dương Linh Tử ở sau lưng như ẩn như hiện, tựa như nối liền trời đất, ánh sáng bắn ra bốn phía.
“Cảnh giới Quy Nhất nhị mạch muốn chém cảnh giới Quy Nhất bát mạch ta?”
Nghe thấy giọng nói nhạo bám của Thanh Dương Linh Tử, Tần Ninh cười nói: “Ai nói cho ngươi là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!”
Lời vừa dứt.
Đường thiên mạch thứ ba sau lưng Tần Ninh lúc này xuất hiện.
Lần này ba người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Thiển Thiển đều sững sờ.
Ban đầu Tần Ninh là cảnh giới Vạn Nguyên.
Sau đó là cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Rồi sau đó là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch.
Sao bây giờ lại là cảnh giới Quy Nhất tam mạch?
Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi!
Lúc này đám người bốn phía đều trợn tròn mắt.
Thanh Khai Viễn kia nhìn thấy cảnh này lại không ngừng nhạo báng.