Giết không nổi Tần Ninh.
Tự nổ cũng không làm hắn bị thương.
Bọn họ còn có thể như thế nào?
Chỉ có chết mà thôi!
“Tần Ninh, Thôi Nghiễm ta hôm nay chắc phải chết”.
Thôi Nghiễm lúc này mở miệng nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ngươi có thể nói cho ta, làm thế nào ngươi bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy không?”
Nghe đến đây, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Đơn giản, mỗi một cảnh giới đều đạt đến cực hạn!”
“Thời điểm nên đột phá thì đột phá không dừng lại!”
“Thời điểm không nên đột phá cũng không bắt buộc”.
“Có hơi tùy theo ý muốn, nhưng lại có chút theo đuổi cực hạn, hạn chế bản thân”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, Thôi Nghiễm khổ sở cười một tiếng.
Ông ta nghe rõ.
Lời Tần Ninh nói này.
Không phải chính là thiên tài sao!
Thiên tài chính là như vậy, một cảnh giới kẹt mấy năm hay mấy chục năm cũng có thể.
Nhưng một khi giác ngộ, càng có thể một bước lên trời.
Lời Tần Ninh nói không phải như vậy sao?
“Ha ha, Thôi Nghiễm, chết trong tay một tiểu tử cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, thật đáng buồn, thật đáng buồn!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: “Đại lục Vạn Thiên này không có so sánh cái chết trong tay Tần Ninh ta, càng không đáng để ngươi kiêu ngạo tự hào!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh một chưởng vỗ xuống.
Cự chưởng hỏa diễm từ trên trời rơi xuống.
Mà cùng lúc đó, một thanh kiếm thổ từ dưới đất chui lên.
Chưởng phong và kiếm thổ lúc này trực tiếp nghiền ép hai người Thôi Nghiễm và Huyết Nguyệt Phong trong biển lửa.
Chiến đấu bắt đầu nhanh.
Kết thúc cũng nhanh.
Mấy người Vạn Tử Hàng chạy tới cũng là thời gian một khắc mà thôi.
Nhưng đã kết thúc.
Phía dưới, trong từng đường vân xuất hiện từng đường Đại Viêm Long cao mười mấy thước, nuốt từng võ giả của ngũ đại tông môn kia.
Bốn phía giống như hỏa ngục!
Lúc này có một chiêu trong bàn tay Tần Ninh.
Xích Dương Long Luân!
Vào lúc này thu hồi, tay trái Tần Ninh giống như một đường ấn viên luân, trong cánh tay hắn, hồng quang chợt lóe, biến mất không thấy.
Mà bây giờ, đám người Cửu Anh vội vàng chạy như bay tới.
“Không sao chứ?”