Dù sao ông ta cũng là cảnh giới Quy Nhất, thực lực hùng mạnh, tốc độ cũng nhanh.
Lúc này sắc mặt Cửu Anh tối sầm.
Ý gì?
Chê ta chậm?
Lão tử cảnh giới thấp hơn ngươi, nhưng lão tử là hung thú, cũng là phi cầm, ngươi chê ta chậm?
Cửu Anh nổi giận.
Hai cánh lúc này sinh ra lửa, tốc độ nhất thời tăng vọt, trực tiếp đuổi Vạn Tử Hàng.
Hai thân ảnh một trước một sau cũng chỉ chênh lệch trăm thước.
Vạn Tử Hàng cạn lời.
Tên khốn này lúc nào rồi còn có tâm tình đấu với ông ta ở đây?
Dần dần mười mấy thân ảnh lần lượt đến nơi Cốc Tân Nguyệt nói.
“Ở kia!”
Vạn Tử Hàng lúc này cao giọng hô môt tiếng.
Cho dù cách mười mấy dặm, nhưng đã có thể nhìn thấy trong không trung phía trước, chín đường Viêm Long phun trào ánh lửa, xoay quanh bốn phía.
Mà giữa chín đường hỏa quang kia, một thân ảnh chân đạp hỏa văn, khống chế Viêm Long tứ phía, hắn đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lùng.
Chưa chết!
Chưa chết là tốt rồi!
Vạn Tử Hàng lúc này thở phào nhẹ nhõm.
“A…”
Chỉ là trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết lại khiến tim Vạn Tử Hàng dâng lên tận họng.
Dõi mắt nhìn sang, Vạn Tử Hàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Tần Ninh!
Ông ta còn tưởng rằng trong chớp mắt này Tần Ninh lại xuất hiện điều bất trắc gì.
Cách mười mấy dặm đối với cảnh giới Quy Nhất mà nói cũng chỉ là thời gian hai ba hơi thở mà thôi.
Vạn Tử Hàng lúc này đi tới bên ngoài vòng vây quanh Viêm Long.
Muốn đi vào, nhưng rồi lại dừng bước.
Ông ta cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm.
Giống như bước ra một bước có thể khiến mình bị uy hiếp.
Lúc này cách rất gần, ông ta mới phát hiện tiếng kêu thảm kia không phải đến từ Tần Ninh, mà là… Thôi Nghiễm!
Lúc này toàn thân trên dưới của Thôi Nghiễm đầy vết kiếm.
Phục Văn Ký bên cạnh đã là thi thể.
Mà hai người La Hàng và Huyết Nguyệt Phong sắc mặt cũng tái nhớt không thôi.
Lúc này Cửu Anh đã đến.
Mấy người Vạn Thiên các thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đụng phải Cốc Tân Nguyệt liền bị nàng ta gọi tới.
Dọc đường đi thấp thỏm không yên, lo lắng Tần Ninh chết.