Phong Thần Châu

Chương 3178: "Chỉ có điều, ngươi quá xảo quyệt,




 Cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.  

 

Tồn tại những cao thủ cấp bậc hào hùng cái thế.  

 

Thế nhưng, cổ thụ Thiên Nguyên thấy cảnh đó cũng không khỏi e ngại.  

 

"Chỉ là một tên... cảnh giới Quy Nhất... mà cũng dám vọng tưởng thu phục... ta sao?"  

 

Ý niệm của cổ thụ Thiên Nguyên ùn ùn lướt tới, rồi hóa thành một âm thanh tràn ngập khinh thường.  

 

Lúc này, Tần Ninh liếc mắt.  

 

Trên cây cổ thụ, những phiến lá cây mỏng manh thon dài như những cây kim bỗng biến thành từng lưỡi kiếm sắc bén, tấn công xung quanh.  

 

"Phong Nguyên Chỉ!"  

 

Một ngón tay chỉ ra.  

 

Từng lưỡi kiếm sắc nhọn như kim châm bị đánh nát.  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên thấy vậy thì vô cùng bất ngờ.  

 

"Vì đối phó ngươi, vừa đổ máu, lại vừa có đại trận, còn phải ở đây cả buổi, ngươi tưởng rằng ta không chuẩn bị cái gì sao?"  

 

Tần Ninh bình thản nói: "Ta muốn phong tỏa hoàn toàn linh khí ở nơi đây, cắt đứt liên lạc của ngươi với thế giới bên bên ngoài, đến đây, hiện tại ngươi không còn sự hỗ trợ từ linh khí hệ mộc của núi rừng, nên cùng lắm chỉ còn ở cảnh giới Quy Nhất mà thôi".  

 

"Mà như vậy... ta sẽ diệt được ngươi!"  

 

Thiên Nguyên nghe xong phân tích của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.  

 

Điều đó là thật!  

 

"Ngươi..."  

 

"Có bất ngờ không? Ngươi cho là trên thế gian này, người biết đến sự tồn tại của cổ thụ Thiên Nguyên chỉ có Âm Vương ư?"  

 

Tần Ninh cười nói: "Năm ấy, ta từng nghĩ đến việc bắt giữ ngươi, rồi lấy quả Thiên Nguyên của ngươi để chuẩn bị hồi sinh Tần đại ca".  


 

"Chỉ có điều, ngươi quá xảo quyệt, vì vậy rất khó bắt được, mà ta cũng không định tốn nhiều thời gian cho ngươi, nên đành phải từ bỏ".  

 

"Mà ta của bây giờ lại khác xa ta của trước đây".  

 

Hắn vừa dứt lời, cổ thụ Thiên Nguyên buồn bực trong lòng.  

 

Người thanh niên ở cảnh giới Quy Nhất, mà tuổi tác lại không quá năm mươi tuổi này rốt cuộc là ai chứ?  

 

Còn trẻ như vậy mà đã đạt cảnh giới Quy Nhất, ắt chẳng phải người tầm thường.  

 

"Ngươi tưởng... chỉ như vậy... có thể... bắt được ta à?"  

 

Lúc này, từng dòng ý niệm đứt quãng của cổ thụ Thiên Nguyên truyền đến.  

 

"Ngươi... không thể phong ấn ta..."  

 

Vừa nói xong.  

 

Một quả Thiên Nguyên lăn long lóc trên mặt đất.  

 

Quả đó nhanh chóng hóa thành một luồng linh khí rồi chui vào trong cổ thụ Thiên Nguyên.  

"Á..."