“Kiếm Long Yêu này, bản công tử nhất định phải có”.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đấu giá đều cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc.
Tần Ninh cười nói: “Nếu đã tăng giá vậy thì tăng nhiều một chút, một ngàn vạn, ta mua!”
Một ngàn vạn!
Một ngàn vạn bình thường đã đủ để mua một món bảo khí thượng phẩm!
Tần Ninh đang thật sự nghiêm túc sao?
Lúc này, sắc mặt Tống Nguyên lại càng thêm u ám, giống như mây đen trên trời kéo tới.
Tần Ninh!
Tuyệt đối là cố ý!
“Một ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn không?”
Lý Thanh Thần kích động nói.
Kẻ phá của!
Tần Ninh chắc chắn là tên phá của!
Một ngàn vạn để mua một món bảo khí trung phẩm.
Người này còn có thể bỏ tiền ra mua được.
Rất hung tàn.
“Nếu như không có người tăng giá, vậy món đồ này sẽ thuộc về vị công tử kia”.
Giờ phút này, trong lòng Lý Thanh Thần không khỏi mừng thầm.
Hôm nay mình chủ trì bán đấu giá lại đạt được hiệu quả tốt như vậy, mà lúc này mới là món thứ hai, kế tiếp, chỉ sợ là cạnh tranh càng thêm khốc liệt.
Một ngàn hai trăm vạn coi như mất rồi.
Lúc này, sắc mặt của tiên tử Linh Nguyệt và thành chủ Chân Võ thành xám như tro tàn.
Tần Sơn nhìn Tần Ninh, nhẹ giọng nói: “Thật ra không cần thiết”.
“Đương nhiên là cần thiết!”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Hôm nay, chỉ cần bọn họ tham gia đấu giá, bất kể cái gì, đệ đều mua hết”.
Ở bên cạnh, tiên tử Linh Nguyệt và thành chủ Chân Võ thành dường như muốn ngất xỉu.
Chân Võ Xương cũng kích động không thôi.
Khí phách!
Đây mới là võ giả.
Đã là võ giả thì tất nhiên phải đầu đội trời chân đạp đất, tuỳ ý làm điều mình muốn, tự do tự tại, không chịu trói buộc.
Tần Ninh bây giờ, không phải là đang như vậy sao!
Tần Ninh lại nói: “Thanh kiếm này đệ cũng cần dùng đến, không hoàn toàn chỉ vì xả giận cho đại ca”.
“Ừm!”
Tiếp theo, món đồ bán đấu giá thứ ba là một lọ đan dược.