Phong Thần Châu

Chương 3016: “Nói chuyện gì thế?”  




 “Tối hôm qua, không nghỉ ngơi tốt phải không?”  

 

Nghe được những lời này, Tần Sơn mắng một câu, sau đó chuyển đề tài nói: “Không hiểu tại sao người của thành Chân Vũ và Nguyệt Linh tông lại tới đây”.  

 

“Hửm? Vẫn không sợ chết sao?”  

 

“Không phải không phải, không phải là đến đánh nhau, bọn họ đến để thăm hỏi, chỉ thẳng tên họ, là muốn đến thăm hỏi đệ”.  

 

“Thăm hỏi đệ?”  

 

Tần Ninh cười, nói: “Đại ca chờ đệ một lát, ta với huynh cùng đến đó”.  

 

“Khoan đã!”  

 

Giờ phút này, Tần Sơn đột nhiện giữ chặt tay Tần Ninh, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: “Thận đại ca thật sự…có chút suy yếu sao?”  

 

“Nói thật với đệ, tối hôm qua, quả thật là có chút cảm giác có lòng mà không có sức…”  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh trừng lớn nhìn Tần Sơn.  

 

“Tên nhóc thối, nhìn ta như vậy làm gì?”  

 

“Vừa rồi là ta nói đùa với huynh thôi…”, vẻ mặt Tần Ninh có chút bất đắc dĩ: “Có lòng mà không có sức? Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn nên đó là điều đương nhiên, hơn nữa, huynh ngẫm lại mà xem, dùng một cánh tay chống đẩy mệt hơn, hay là dùng hai cánh tay thoải mái hơn?”  

 

Tần Sơn như bừng tỉnh, hiểu rõ vấn đề.  

 

Hắn ta giơ ngón cái lên với Tần Ninh, gật gật đầu.  

 

“Tên nhóc đệ nhanh lên, ta đi thông báo cho những người khác”.  

 

“Được!”  

 


Lúc này, Cốc Tân Nguyệt mới từ trong phòng đi ra ngoài, một thân váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc cao, khuôn mặt mỉm cười mang theo một tia kiều diễm.  

 

Không thể không nói, ở chung với Tần Ninh một đoạn thời gian, vẻ đẹp của Cốc Tân Nguyệt mang theo một chút điềm đạm, nhưng lại càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hơn nữa lại còn ẩn chứa chút hương vị trưởng thành.  

 

“Nói chuyện gì thế?”  

 

“Không có gì!”, Tần Ninh cười nói: “Nguyệt Linh tông và thành Chân Vũ đến thăm hỏi, ta đi xem một chút”.  

 

“Vâng!”, Cốc Tân Nguyệt nhẹ nhàng vén một sợi tóc, dáng vẻ có chút mệt mỏi: “Ta không đi đâu, mệt mỏi quá…”  

 

“Mệt?”  

 

Tần Ninh tiến lên phía trước, nâng tay khẽ vuốt ve hai má ửng hồng của Cốc Tân Nguyệt, hắn khẽ cười nói: “Nàng mệt, nhưng ta không mệt đâu!”  

 

Dứt lời, Tần Ninh đã xoay người, chắp tay sau lưng rời khỏi viện.  

 

Trái lại là Tần Ninh, rất giống như người đã từng trải, mình đầy kinh nghiệm.  

 

“À đúng rồi”, Tần Ninh xoay người dặn dò: “Nếu như cảnh giới thăng tiến quá nhanh, cũng không cần áp chế xuống, nên thăng cấp rồi, tóm lại là phải thăng cấp”.  

“Vâng!”