Xích Lôi tông... xong đời!
Mà đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng không để ý quá nhiều.
Bên trong Lôi Sơn tông.
Mười ngày thoáng cái trôi qua.
Trong vòng mười ngày này, kiến trúc Lôi Sơn tông cũng dần dần được khôi phục.
Chỉ có điều, so với sự tổn thất của công trình kiến trúc thì tổn thất về đệ tử cùng trưởng lão mới là lớn nhất.
Lôi Vô Song nghe tin tức thu được, sắc mặt buồn khổ.
Đệ tử Lôi Sơn vốn dĩ có hơn ba ngàn người.
Thế nhưng lần này chỉ còn lại có hơn một ngàn người.
Tổn thất quá lớn!
"Tông chủ!"
Mà ngay tại giờ phút này, có một người lảo đảo chạy tới đại điện Lôi Sơn tông, vội vàng nói: "Việc lớn không tốt, tông chủ, Đoạt Mệnh cung tới rồi!"
Cái gì?
Ánh mắt của Lôi Vô Song thay đổi.
Đây là vừa diệt xong sói hổ lại tới sao!
Đoạt Mệnh cung muốn làm gì?
Lôi Vô Song phất tay nói: "Vội cái gì? Đi triệu tập các trưởng lão cảnh giới Vạn Nguyên trưởng lão cùng đệ tử cảnh giới Âm Dương, bản tọa muốn xem xem Đoạt Mệnh cung bây giờ định làm gì!"
"Vâng!"
Mà cùng lúc đó, trong một gian phòng tại Lôi Sơn tông.
Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng thở ra.
"Mười ngày này sẽ xóa bỏ từng loại độc khí trong cơ thể huynh”.
"Về phần cánh tay cụt, việc mọc lại cần thời gian mà cũng cần dược liệu".
Tần Ninh trấn an: "Điểm này cũng gấp, có một vài loại dược liệu chỉ e là Lôi Sơn tông không có".
Tần Sơn gật đầu.
Miệng vết thương nơi cánh tay miệng giờ phút này đã khép lại, mấy ngày nay, được Tần Ninh dốc lòng chăm sóc cũng khiến để hắn ta cảm thấy tam đệ của mình ngày càng bất phàm.
"Cha cùng nhị đệ hiện tại khỏe không?"
"Rất tốt", Tần Ninh cười nói: "Cha bây giờ ở lại Thái Hư tông cũng coi như là dưỡng lão, về phần nhị ca, trở thành con rể của viện trưởng thư viện Thái Hư, đổi tên thư viện thành Thái Hư tông. Hiện tại nhị ca quản lý Thái Hư tông, người của Tần gia cũng đều ở lại đó”.
Tần Ninh nhìn Tần Sơn, cười nói: "Hay là đại ca trở về giúp đỡ nhị ca?"
"Ta cũng muốn, nhưng mà nơi này... Tạm thời vẫn chưa bỏ được".
"Ta thấy là đại ca là không bỏ được giai nhân ấy chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía ngoài cửa.
Cốc Tân Nguyệt cùng Ôn Như Ngọc đang đứng, hai cô gái thanh tú động lòng người.