Phong Thần Châu

Chương 2966: Tại sao lại ở bên trong mật thất này?  




“Nói cho bọn họ nhất định không được kích động, Lôi Sơn tông đã mất, nhưng nếu bọn họ không chết, sớm muộn gì Lôi Sơn tông cũng có thể làm lại từ đầu!”  

 

“Tông chủ…”  

 

Giờ phút này Ôn Như Ngọc khóc không thành tiếng.  

 

Tam Lôi Thần của Lôi Sơn tông!  

 

Lôi Hàn Sơn!  

 

Ôn Như Ngọc!  

 

Tần Sơn!  

 

Ba người này là Tam Lôi Thần rất nổi tiếng của Lôi Sơn tông, tương lai của Lôi Sơn tông.  

 

Có điều đây chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.  

 

Trên thực tế, danh tiếng của Tam Lôi Thần là do tông chủ dìu dắt nhiều hơn.  

 

Cho dù là Ôn Như Ngọc hay là Tần Sơn đều được Lôi Vô Song tự tay dạy bảo.  

 

Phần ân tình này, Ôn Như Ngọc nhớ rất rõ ràng.  

 

“Bọn họ đều rất ổn…”  

 

Ôn Như Ngọc nghẹn ngào nói cho Lôi Vô Song tất cả mọi chuyện.  

 

“Đừng để ông ta nói chuyện, nếu nói thì sẽ chết đấy…”, lúc này Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là độc ác, loại Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng này mà các ngươi cũng có thể tìm được?”  

 

Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, mặt Đại trưởng lão xám xịt như tro tàn.  

 

“Tần Ninh!”  

 

Sắc mặt Đại trưởng lão lạnh lẽo, gần như là nghiến răng nghiến lợi.  

 

Chỉ là sự lạnh lẽo, dữ tợn, đáng sợ trên mặt Đại trưởng lão lại đột nhiên hóa thành nụ cười ha ha vô cùng tùy tiện.  

 

“Tần Ninh, ngươi xong đời rồi!”  

 

Sự chuyển biến trong nháy mắt khiến Chân Vũ Phàm, Ôn Như Ngọc đều sững sờ.  

 

“Ha ha ha…”  

 

Lúc này Đại trưởng lão đã mất hai tay, lúc cười lên rất kinh khủng.  

 

“Ngươi có biết đây là nhà tù gì không?”  

 

“Đây là ngục giam bảo vật của Xích Lôi tông chúng ta, chuyên môn đối phó với võ giả cảnh giới Vạn Nguyên!”  

 

Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Trừ khi là võ giả cảnh giới Quy Nhất, nếu không căn bản không có cách nào phá vỡ chỗ này”.  

 

“Ngươi biết nó được chế tạo từ cái gì không? Ngươi có biết không?”  

 

“Phì…”  

 

Ngay lúc này, một tiếng nhổ nước miếng đột nhiên vang lên.  

 

Cửu Anh chép miệng như đang ăn cái gì đó, thản nhiên nói: “Biết chứ, có vỏ cây Loan Ngọc Thuật, còn có đá Luyện Kim Hỏa Diễm”.  

 

“Đá Luyện Kim Hỏa Diễm ăn cũng rất ngon đấy, thế nhưng các ngươi lại dùng nó với vỏ cây Loan Ngọc Thuật để luyện ra một gian mật thất thế này, đúng là phung phí của trời!”  

 

Lúc này Cửu Anh vừa nói vừa há miệng gặm vách tường, cuối cùng phun ra một ít vụn gỗ.  

 

Nghiệt súc cao hơn một mét này chui ra từ đâu vậy?  

 

Tại sao lại ở bên trong mật thất này?  

Gần như là trong chớp mắt, Cửu Anh đã gặm mật thất thành một cái hố.