Phong Thần Châu

Chương 2964: Các ngươi đúng là độc ác”.




 Tần Ninh cười nhạo nói: “Giết ngươi!”  

 

Vừa dứt lời, Chân Vũ Phàm liền hoảng sợ.  

 

Tuy hắn ta là linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ.  

 

Cao hơn cảnh giới của Tần Ninh.  

 

Thế nhưng thực lực giữa hai người lại khác nhau một trời một vực!  

 

“Tần công tử!”  

 

Lúc này Chân Vũ Phàm lắp bắp nói: “Ta... Ta là con trai của thành chủ thành Chân Vũ, Xích Lôi tông và thành Chân Vũ sắp thông gia”.  

 

“Đại ca của ta là Chân Vũ Xương, cưới con gái của Xích Vân Thiên là Xích Vân Doanh”.  

 

“Ngươi đừng giết ta, có phải ngươi muốn cứu người hay không? Ta có thể làm con tin!”  

 

Giờ phút này Chân Vũ Phàm thật sự sợ hãi!  

 

“Không có tiền đồ!”  

 

Tần Ninh mắng một câu, không để ý đến.  

 

Nếu tên này nói không sai, đúng là có thể suy nghĩ một chút, bắt hắn ta làm con tin.  

 


“Đi sang đây”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Chân Vũ Phàm, quát lớn một tiếng.  

 

Giờ phút này, Đại trưởng lão cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.  

 

Thành Thiên Tàn là Xích Lôi tông vừa cướp được.  

 

Cho nên ông ta và ba vị trưởng lão khác tọa trấn, nhưng lại muốn đề phòng Đoạt Mệnh cung, mà không phải Tần Ninh đột nhiên xuất hiện này.  

 

Bây giờ đã hoàn toàn lộn xộn.  

 

Chân Vũ Phàm cũng đã bị bắt làm tù binh.  


 

Nếu như tông chủ biết việc này...  

 

Trong lòng Đại trưởng lão tràn đầy tuyệt vọng.  

 

“Dẫn đường!”  

 

Lúc này Tần Ninh không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.  

 

Đại trưởng lão cố gắng đứng dậy, hai tay trống trơn đã không còn chảy máu nữa.  

 

“Các đệ tử khác của Lôi Sơn tông đâu?”  

 

Lúc này Ôn Như Ngọc mở miệng chất vấn.  

 

Đại trưởng lão thành thật trả lời: “Lôi Sơn tông có tổng cộng hơn ba ngàn người gồm đệ tử và trưởng lão cộng lại, có khoảng hơn một ngàn người đầu hàng!”  

 

“Mà hai ngàn người còn lại, chúng ta đã giết bốn năm trăm người, còn thừa một ngàn bốn năm trăm người đều đã bị nhốt, giam giữ trong đại lao dưới đất để chờ xử lý”.  

 

“Bốn năm trăm người bị giết, các ngươi đúng là độc ác”.  

 

Sau khi vào địa cung, đi xuống dưới lòng đất, một mùi vị ẩm mốc lạnh lẽo xông vào mũi...