Đằng sau mấy người là một tốp người ngựa đang từ từ đi đến.
Người đi đầu là một thanh niên khoảng tầm mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào màu xanh, phong thái hiên ngang, giữa hai hàng mày còn có chút lạnh lùng.
“Mộc Triết!”
Nhìn thấy người đến, Vân Sương Nhi cau mày.
“Tiểu thư Sương Nhi, sao cô lại ở đây?”
Mộc Triết đó thấy Vân Sương Nhi thì hai mắt phát sáng, mặt tỏ ra vô cùng bất ngờ.
“Vân thúc đâu? Chẳng phải ở chỗ của cô sao?”, Mộc Triết ngạc nhiên nói: “Nơi này rất nguy hiểm, cô đến đây đi chung với người thượng quốc Mộc Diệp bọn ta đi, ta đảm bảo an toàn cho cô”.
“Không cần đâu!”, Vân Sương Nhi lạnh nhạt nói: “Ta ở chỗ của công tử rất an toàn”.
Công tử? Mộc Triết liếc nhìn về phía Tần Ninh, là tên này à?
Mộc Triết khẽ ho một tiếng, nhìn Tần Ninh nói: “Đây là nơi thượng quốc Mộc Diệp bọn ta phát hiện ra, mấy kẻ ất ơ gì đó không thể vào được”.
“Ta không biết ngươi từ đâu đến, muốn đi đâu thì tốt nhất nên đi đường vòng”.
“Nực cười!”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Trong Vạn Linh vực này,không nơi nào mà Tần Ninh ta không thể đi”.
“Các ngươi tìm thứ các ngươi muốn, ta đi đường của ta, không liên quan đến nhau!”
Tần Ninh bước thẳng tới chỗ Mộc Triết.
Từ khi bước vào Vạn Linh vực, chuyện không vui đã đủ nhiều rồi.
Những người này vẫn không biết trước sau, cứ thích làm gì thì làm cứ như xem Vạn Linh vực thành vườn hoa nhà mình vậy.
“Đứng lại!”
Mộc Triết lại quất: “Nếu ngươi không lui ra ngoài thì đừng trách ta vô tình”.
“Nếu không phải nể mặt tiểu thư Sương Nhi thì ta đã đuổi ngươi đi rồi”.
Nghe thế, Tần Ninh lại nhếch môi: “Nếu không phải thấy ngươi quen với Sương Nhi thì ta cũng đã đuổi ngươi nãy giờ rồi”.
Sắc mặt Mộc Triết cực kỳ u ám.
“Muốn chết!”
Mộc Triết bước đến ra đòn tấn công.
“Mộc Tiêu Phong quyền!”
Một quyền phong mạnh mẽ mang theo linh khí thổi đến như một cơn gió mạnh cuốn theo lá rụng ào tới.
Thấy thế, Tần Ninh cũng nghênh đón nó bằng một quyền.
Chỉ một quyền gọn gàng, không có bất kỳ linh quyết nào.
Một tiếng động trầm thấp vang lên, khoảnh khắc đó, sắc mặt Mộc Triết trở nên âm u, ảm đạm.
Mấy tiếng rắc rắc rắc vang lên, Mộc Triết không thét lên thảm thiết nhưng một lát sau, sắc mặt của gã tái nhợt.
Gãy rồi!
Cánh tay gãy rồi!
Sắc mặt gã vàng như nến, u ám không thôi.
“Giết hắn cho ta, giết hắn!”
Mộc Triết lùi lại một bước, đây là cánh tay của võ giả, gã đã hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh đúng là đâm đầu vào chỗ chết!
Ngay lập tức có mấy hộ vệ đi theo sau Mộc Triết bước đến.
Vút…
Ngay lúc đó, một tiếng quất roi vang lên.
Diệp Viên Viên vung roi dài, đánh vào một người đang lao đến trước mặt, giữa mi tâm người đó xuất hiện một vết roi, chết ngay tại chỗ.
Một roi lấy đi một mạng!
“Cảnh giới Linh Phách tầng một!”
Lúc này mấy hộ vệ đều trở nên thận trọng hơn.
Chúng đều ở cảnh giới Linh Luân tầng bảy, tầng tám nhưng khi đấu với cảnh giới Linh Phách thì...!đối phương chính là cao thủ.
Chỉ mấy người chúng thì hoàn toàn không phải là đối thủ.
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhìn đám người đó, lười nói nhiều với đối phương.
Nàng chỉ cần giết hết những người muốn đối phó với Tần Ninh là được.
“Hay, hay lắm!”
Lúc này Mộc Triết lạnh nhạt hừ một tiếng, nói: “Dù các ngươi từ đâu đến nhưng nếu đã đắc tội với thượng quốc Mộc Diệp thì chỉ có chết”.
Thân là thành viên trong hoàng thất thượng quốc, Mộc Triết biết rõ điều này.
Trên cả Cửu U đại lục, chỉ có vài chục cương quốc thôi nhưng lại có đến hàng trăm thượng quốc, hàng ngàn đế quốc.
Thượng quốc Mộc Diệp trong hàng trăm thượng quốc thì cũng thuộc hàng đầu.
Lần này Huyền Minh đại trận mở ra, các thượng quốc và đế quốc lớn đều tham gia nhưng họ không nghe nói cương quốc sẽ tham gia.
Tần Ninh cùng lắm cũng là con cháu gia tộc thượng quốc thôi.
Gã không sợ!
“Cút đi!”
Tần Ninh lại lạnh lùng nói.
Lúc này sắc mặt Mộc Triết nghẹn đến đỏ bừng nhưng chân lại dịch ra từng chút.
“Oai phong lắm!”
Một giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên.
Một bóng người xinh đẹp bước ra từ giữa rừng khi giọng nói ngọt ngào đó vang lên.
Đi đầu là một người xinh đẹp, người đó lập tức thu hút ánh mắt của tất cả.
Dáng người cao, mái tóc dài được buộc lên kết hợp với khuôn mặt trái xoan trắng mịn càng khiến người ta không thở nổi.
“Công chúa điện hạ!”
Thấy người đến mặc bộ áo dài màu xanh lam, Mộc Triết lập tức chắp tay lại nói.
Công chúa điện hạ?
Công chúa Mộc Dung Nhi của thượng quốc Mộc Diệp.
Mộc Dung Nhi lạnh nhạt nhìn mấy người kia.
“Các ngươi là ai, tại sao lại gây chuyện ở đây?”
Tần Ninh nhìn người phụ nữ đó, khẽ cười nói: “Tại hạ là Tần Ninh đến từ đế quốc Bắc Minh, muốn đi qua nơi này để đến khe Nam Thiên, nhưng con chó của ngươi lại chặn đường ta”.
Nghe hắn nói thế, Mộc Triết tức giận: “Công chúa điện hạ, tên này rất ngông nghênh, ta đã nói với chúng là thượng quốc Mộc Diệp chúng ta chiếm đóng nơi này rồi, bảo chúng đi đường vòng nhưng hắn không chỉ không nghe theo mà còn đánh thuộc hạ”.
“Ồ?”
Mộc Dung Nhi khoanh tay trước ngực nhìn Tần Ninh nói: “Tần Ninh phải không? Đến từ đế quốc Bắc Minh mà hỗn láo như vậy à?”
“Các ngươi muốn đi qua đây, cũng không phải không thể”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Dung Nhi hiện lên nụ cười: “Bảo cô ta đánh với ta một trận, nếu thắng thì ta sẽ cho các ngươi đi qua, nếu thua, ta đánh chết các ngươi”.
Vừa dứt lời, Mộc Dung Nhi chỉ vào Vân Sương Nhi.
Mộc Dung Nhi!
Vân Sương Nhi!
Hình như hai người biết nhau?
Tần Ninh liếc nhìn Mộc Dung Nhi, khẽ cười: “Muốn so đấu với tỳ nữ của ta à? Ngươi tuổi gì mà đòi?”
Tỳ nữ?
Nghe thế, Mộc Dung Nhi bỗng bật cười: “Vân Sương Nhi, không ngờ Dương đại ca chung tình với ngươi như thế mà ngươi tự sa đọa làm một tỳ nữ nhỏ bé, đúng là mất mặt mà”.
Tần Ninh cau mày.
“Mộc Dung Nhi, chú ý lời nói của ngươi, ta làm tỳ nữ cho ai cũng không liên quan đến ngươi”.
Vân Sương Nhi hừ một tiếng nói: “Ngươi muốn so tài với ta, vậy thì đến đây!”
“Công tử, Sương Nhi sẵn lòng cống hiến sức lực cho công tử”.
Lúc này Vân Sương Nhi tức giận hừ hừ nói.
Vân Sương Nhi cũng không có ý định nhường, rút thanh trường kiếm trong tay ra.
Hai người đẹp đứng đối diện nhau.
.