Dương Tử Hiên và Dương Tử Nghiệp lại hiểu rõ trong lòng.
Nhất là Dương Tử Nghiệp.
Dương Tử Nghiệp đã được gặp Tần Ninh từ nhỏ.
Nói đúng ra là Tần Ninh ở kiếp trước.
Lúc đó Tần Ninh còn có vẻ hăng hái hơn bây giờ.
Bây giờ mọi người thấy Tần Ninh chém Vạn Nguyên, diệt Quy Nhất, giết Thiên Nhân, chiến Vương Giả.
Đều là cho rằng Tần Ninh ngông cuồng.
Thế nhưng trên thực tế, Cửu U Đại Đế trước kia mới gọi là ngông cuồng.
Vô địch trên cả đại lục Vạn Thiên!
Mà khi đó, ông ta cũng không biết rõ về sự uy nghiêm của vị sư tổ này lắm.
Khi tuổi tác tăng dần, ông ta mới dần hiểu ra.
Chỗ đáng sợ của Cửu U Đại Đế.
Là Cửu U Đại Đế.
Cũng là đại đế của đại lục Vạn Thiên.
Thế nhưng lúc đó Tần Ninh thật sự là vô địch.
Chỉ là Tần Ninh lại là một người bao che khuyết điểm.
Dương Thanh Vân đánh nhau, hắn sẽ đứng ra.
Thậm chí cũng cực kỳ che chở ông ta.
Người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được tình cảm thầy trò này đâu.
Không phải cha con mà lại hơn hẳn cha con.
“Sư tôn nhìn xem”.
Giờ phút này, Dương Thanh Vân dẫn mấy người đi vào trong một doanh trướng.
Trong doanh trướng, bốn phía đều là lồng giam được chế tạo từ sắt thép kiên cố.
Mà bên trong lồng giam là những người bị xích sắt trói buộc, lúc nhìn thấy mấy người Tần Ninh đều có ánh mắt độc ác.
“Những người này là chiến sĩ Luyện Ngục Ma chúng ta không ngừng bắt được những năm gần đây, có cao có thấp”.
“Mạnh nhất chính là cảnh giới Quy Nhất”.
“Về phần cảnh giới Thiên Nhân... nếu có bắt được thì cũng khó giữ được người sống”.
Dương Thanh Vân chân thành nói.
“Có tin tức gì không?”
Dương Thanh Vân gật đầu.
Lúc này chỉ có mấy người là bốn đứa con trai của Dương Thanh Vân, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch ở đây.
Dương Thanh Vân cũng không cần kiêng dè gì.
“Đám Ma tộc này cũng không phải được sinh ra từ địa tâm của đại lục Vạn Thiên”.