Dần dần, ánh sáng đen trắng kia chiếm thế thượng phong, áp chế lấy ánh sét.
"Sao lại thế được..."
Lần đầu tiên sắc mặt Hoàng Nhất Lôi lộ ra vẻ không thể tin nổi.
"Làm sao lại không cơ chứ..."
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân đều là sự tồn tại Thiên Nhân thất bộ đỉnh cao".
"Hai người dốc cả một đời chế tạo hai pho tượng là tượng Thanh Nguyệt!"
"Cùng tâm huyết cả đời của bọn họ - Vạn Thể Thiên Văn".
"Cùng với... thuật điêu khắc mà U Vương sáng tạo vì hai vợ chồng này - Âm Dương Thiên Nhân Đạo!"
"Dù ngươi là Vương Giả, ta cũng có thể giết!"
Giờ khắc này, giọng nói của Tần Ninh mang theo một tia lạnh nhạt.
Hoàng Nhất Lôi lại lạnh lùng đáp: "Tần Ninh, ngươi vẫn nhất quyết chống lại à?"
"Đừng cho là ta không biết, đằng sau lớp áo giáp kia, chỉ sợ là thân thể của ngươi đã không chịu nổi rồi nhỉ?"
"Thuật điêu khắc mạnh mẽ như vậy, ngoại lực là giải phóng sức mạnh, nhưng trọng điểm vẫn là thân thể của võ giả như cũ".
"Ngươi dù có bộc phát ra thực lực của Vương Giả nhưng cũng chỉ được trong thời gian ngắn mà thôi".
"Thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi".
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại nhịn không được mà bật cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái gì?"
Tần Ninh lại nói: "Ngươi nói không sai, Vạn Thể Thiên Văn Thanh cùng tượng Nguyệt Song đều có ngoại lực cực kỳ bá đạo".
"Nếu linh cảnh Tụ Dương căng hết cỡ thì có thể phát huy ra sức mạnh của cảnh giới Quy Nhất là xong đời".
"Đáng tiếc... Thân thể của ta lại tương đối mạnh".
Đối với cường độ thân thể của bản thân, Tần Ninh chưa từng có bất kỳ lo âu nào.
Từ cảnh giới Cửu Môn đến linh cảnh Tụ Dương.
Hắn một mực lấy tu thân làm chủ.
Lại thêm Cửu Linh Tinh Thần Quyết xem như đã hoàn toàn ngưng tụ khí Cửu Linh.
Mạnh như vậy, hắn chịu được
"Mạnh miệng vậy, để xem ngươi rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu", Hoàng Nhất Lôi khẽ quát một tiếng, Lôi Linh trong tay bộc phát càng mạnh hơn.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sét kia hóa thành một con rồng xông về phía chân trời.
Dưới sự duy trì của Hoàng Nhất Lôi, lôi long trở nên càng thêm to lớn.
"Trảm!"
Nói rồi, hai đường vân lúc này như hóa thành một đường âm dương song kiếm.
Ánh kiếm thẳng tắp, uy lực chấn thiên.