Thế nhưng khí thế lại là vô cùng ngưng tụ.
Hoàng Nhất Lôi giờ phút này vung một chưởng ra.
Một đường lôi ấn chồng chất thành hình dáng chiếc nhẫn lúc này trực tiếp bao lấy mũi tên kia.
Mắt thấy mũi tên bị ngăn cản.
Nhưng ngay tại giờ phút này, một ánh sáng đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất.
Ở vị trí đầu mũi tên kia đột nhiên xuất hiện một mũi tên nhỏ bé.
Mũi tên phá không mà ra, trực diện tấn công.
Phốc...
Một dòng máu tuôn ra.
Huyết dịch nhàn nhạt mang theo một tia nặng nề, rơi xuống đại địa, phát ra tiếng nổ ầm ầm như là đá lớn rơi xuống biển.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lôi Vương.
Bị thương.
Tần Ninh giờ phút này nhìn Hoàng Nhất Lôi, sắc mặt cũng không nhẹ nhõm cho lắm.
"Không nghĩ tới ngươi lại có thể tránh khỏi".
Tần Ninh từ từ nói.
Giờ khắc này, ánh mắt của Hoàng Nhất Lôi mang theo một tia lạnh lùng.
Gương mặt xuất hiện một vết trầy, máu tươi tí tách rơi xuống.
Bị thương.
Ông ta đường đường là Vương Giả cao cao tại thượng, ấy thế mà lại bị đả thương.
Bị Tần Ninh gây ra vết thương.
Vô cùng nhục nhã.
"Tần Ninh, ngươi thật sự chọc giận ta rồi đấy!"
Hoàng Nhất Lôi giờ phút này sải bước ra.
Đột nhiên, dưới chân ông ta.
Từng ánh sáng sấm sét hóa lớn, không ngừng mở rộng, không ngừng tăng trưởng.
Trong nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía, tiếng sấm xuất hiện khắp nơi trên đất.
"Thiên Lôi Vạn Bạo!"
Từng đường âm thanh tàn bạo vang lên.
Tiếng sấm bạo liệt khiến cho không ít người thấy hai lỗ tai chấn động.
Từng tiếng bạo liệt vang lên, không khí xung quanh phảng phất như bị dẫn động.
Lúc này, tiếng bạo liệt càng ngày càng vang.
Chỉ thấy không khí xung quanh xuất hiện vô số vết rách, từng con lôi xà lúc này xông ra, quấn quanh thân thể Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh không chút hoang mang.
"Lôi Thúc Thân!"