Mỗi âm thanh Thiên Hằng Nhất phát ra đều có chút khàn khàn, hiển nhiên là bị chọc giận không nhẹ.
“Để ta… đến xem thử, ngươi có mệnh gì!”
Dứt lời, trước mặt Thiên Hằng Nhất lập tức xuất hiện một cái trảm tự rất lớn.
“Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, Trảm Tự Quyết!”
Rầm...
Dường như trong nháy mắt, trảm tự đã trực tiếp nện xuống.
Mặt đất nổ vang, những vết nứt rộng cả trăm trượng xuất hiện trên cả dãy núi, lan xa đến hàng chục mét.
Một tòa núi cao nguy nga lúc này lại tựa như một cái gác xép bình thường sụp đổ, ầm ầm vang vọng.
Mặt đất vỡ vụ tạo ra một loại áp lực cực kỳ nặng nề lên người khác.
Cốc Tân Nguyệt, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương cùng đám người Giang Bạch đều bị dọa run sợ.
Thiên Nhân xuất hiện.
Không ai có thể nghĩ đến.
Tốc độ Thiên Hằng Nhất ra tay quá nhanh.
Nhanh đến mức bọn họ căn bản không thể cản được.
Trên thực tế, hiện tại cả bốn người họ đều đã có được thực lực của cảnh giới Vạn Nguyên.
Nhưng mà nếu so sánh cảnh giới Vạn Nguyên với cảnh giới Thiên Nhân… quả thật không đáng nhắc đến.
“Sư tôn!”
“Tần Ninh!”
“Tần công tử!”
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều vừa vội vừa hoảng.
Sắc mặt Doãn Tinh Vũ và Xương Huy cũng trắng bệch.
Tổng Các chủ cùng Tây Các chủ đã ngàn vạn dặn dò, bọn họ có thể chết nhưng Tần Ninh không thể.
Nhưng mà bây giờ...
Một kích của Thiên Nhân đó!
Một linh cảnh Tụ Dương như Tần Ninh làm thế nào mà ngăn cản chứ?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Thiên Hằng Nhất đứng ở giữa không trung cũng chau mày.
“Chỉ có chút năng lực như vậy? Trên con đường Thiên Nhân, ngươi đã đi được bao nhiêu bước rồi? Một bước? Hai bước? Hay là ba bước?”
Một giọng tươi cười nghiền ngẫm đột nhiên vang lên.
Lúc này, Tần Ninh bước ra.
Quần trắng áo trắng, tóc dài phiêu đãng, vết máu nơi khóe miệng đã khô cạn.
Tần Ninh đứng trên một khối đá vụn đã vỡ tan, ánh mắt sáng rực.
“Trảm Tự Quyết! Trảm Tự Quyết!”
Lúc này, trong lòng Tần Ninh đã dần hiểu rõ.
Lúc trước, hắn vất vả dùng mọi thủ đoạn, có thể nói là hành động nghịch thiên, đem một ý niệm còn sót lại của Tần Kinh Mặc vốn chẳng phải cảnh giới Thánh Nhân bồi dưỡng thành một hồn, ân cần săn sóc hết chín vạn năm.
Nhưng mà chín vạn năm đã trôi qua.