Thiên Kha cũng đã nhận thấy chỗ bất thường.
Tần Ninh ngay lúc này cho người ta một cảm giác quá mức kì lạ.
Mượn thân thể của Cửu Anh để cường hoá đòn công kích của mình.
Mà giờ đây, càng thẳng thừng hơn, trực tiếp dùng thuật ngự thú...
Thủ đoạn này quá kinh khủng rồi.
Phải nhanh chóng nhân cơ hội này!
Xoẹt...
Gần như là trong chớp mắt Thiên Kha đã lập tức tung chiêu.
Rầm...
Một tiếng gần rú mạnh mẽ vang lên.
Thiên Kha vừa hạ xuống, một cái đầu của Cửu Anh lập tức bị cắt ngang, máu tươi chảy ồ ạt.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Anh có cảm giác trái tim mình rỉ máu.
Một cái đầu rơi rồi!
Tuy hiện giờ thân thế không nghe theo sự khống chế của nó, cũng không cảm thấy đau đớn.
Nhưng mà nhìn thôi đã thấy đau.
Ngay lúc này Tần Ninh cũng hồn nhiên chả thèm để ý.
Sắc mặt Thiên Kha lạnh lẽo, lại hạ xuống.
Rầm...
Tiếng kêu mãnh liệt lại lần nữa vang lên.
Tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Lần này, một cái đầu khác của Cửu Anh tuy đã bị cắt ra một vết máu, nhưng mà vẫn chưa ngã xuống.
"Bị chặn?"
Thiên Kha kinh hãi.
Vừa rồi một cái đầu trực tiếp bị hắn chém xuống.
Bây giờ Tần Ninh mới phản ứng kịp, lập tức chặn lại.
Đây cũng không phải chuyện tốt.
Điều này chứng minh Tần Ninh đã bắt đầu điều khiển cơ thể của Cửu Anh, hơn nữa đã có thể khống chế lực lượng một cách thuần thục rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Sắc mặt Thiên Kha trở nên căng thẳng.
“Thiên Tự Phá Sơn!”
Một câu phun ra, một chữ “Sơn” lập tức ngưng tụ, trực tiếp giáng xuống.
Ầm…
Nhất thời, đầu Cửu Anh bị đập choáng váng.
“Thiên Tự Trấn Hải!”
Một chữ “hải” lập tức xuất hiện, chỉ trong khoảnh khắc, vây quanh cái đầu.
Giờ phút này, Thiên Kha lần lượt thi triển Thiên Tự Vạn Ấn Quyết, từng chữ cái độc đáo đồng loạt tấn công Cửu Anh.