Phong Thần Châu

Chương 2845: Chuyến đi này coi như không uổng phí.  




 

Cung điện lớn, trong ba tầng, ngoài ba tầng, thoạt nhìn có chút lôn xộn.  

 

Trong đại điện, phong cách bố trí hơi đơn độc.  

 

Nhưng trung tâm đại điện có một cái cây cao hơn ba mét, toàn thân đen nhánh, thậm chí ngay cả lá cây đều giống như tưới mực đen, lay động lòng người.  

 

“Cây Dạ Hồn…”  

 

Tần Ninh nhìn về phía cây kia, bước chân dừng lại.  

 

Bàn tay nhẹ nhàng lộ ra, gỡ lá cây lên liền nhìn thấy một quả toàn thân đen nhánh, lẳng lặng lớn lên.  

 

Mà xung quanh quả đó, từng đường ánh sáng đen lượn lờ, vô cùng âm u.  

 

Thấy cảnh này, Cốc Tân Nguyệt không nhịn được ngạc nhiên: “Đây chính là quả Dạ Hồn?”  

 

“Ừm!”  

 

Tần Ninh gật đầu nói: “Quả Dạ Hồn, đối với khai thác và phục hồi linh thức mà nói có hiệu quả vô cùng thần kỳ”.  

 

Thấy quả Dạ Hồn đó, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.  

 

Chuyến đi này coi như không uổng phí.  

 

Lúc này hắn nhẹ nhàng hái xuống quả Dạ Hồn, chạc cây của cây Dạ Hồn kia lúc này dần dần khô héo.  

 

“Cái này…”  

 

“Không ai chăm sóc, một quả Dạ Hồn này coi như là đã tiêu hao hết sức mạnh cuối cùng của nó”.  

 

Tần Ninh thu hồi quả Dạ Hồn, lẩm bẩm nói: “Xem ra Thanh Phong Thiên Nhân vẫn còn để lại một chút đồ”.  

 

Bước đến giữa đại điện, Tần Ninh nhìn thấy trong điện một bức bích họa.  

 

Bích họa cũng không phải là vẽ, mà là điêu khắc ra.  

 

Nhưng sống động như thật, giống như rất có hồn.  

 

Vào lúc này trong bích họa, từng đường vân ngưng tụ thành hình, giống như một thân ảnh.  

 

Nhưng nhìn kỹ lại, ở trong thân ảnh kia con dấu chạm trổ giống như thành hàng ngàn vạn đường.  

 

Trong nháy mắt khiến cho Tần Ninh có chút sửng sốt.  

 

“Đây là cái gì… hình như là một chiếc áo giáp được điêu khắc ra?”  

 

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Không phải áo giáp, mà là thể văn điêu khắc!”  

 

Thể văn?  

 

Cốc Tân Nguyệt không hiểu.  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Ở đời thứ nhất ta có am hiểu sâu sắc đối với thuật con rối, căn bản của thuật con rối chính là nền tàng kỹ thuật điêu khắc”.  

 


“Chỉ có điều không có quá nhiều tâm tư để làm, cũng chỉ bỏ hoang”.  

 

“Bây giờ nhìn lại, ta không làm, ngược lại là có người làm thành công”.  

Tần Ninh nhìn điêu khắc trên mặt bức bích, lẩm bẩm nói: “Thiên văn vạn thể!”