“Ai biết rằng tên nhãi này cuối cùng thật sự trồng được một cách thần kỳ”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Quả Hồn Dạ đó sinh trưởng ở bên trong một vùng cấm địa đại lục Vạn Thiên, cực khó hái được”.
“Trái cây này, đối với đề thăng cảnh giới không có ích gì, nhưng có thể tu bổ linh thức của con người!”
Tu bổ linh thức!
Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Chàng nói Dương Tử Hiên?”
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Tử Hiên chính là con trai trưởng của Thanh Vân, mấy vạn năm trôi qua, cảnh giới bây giờ của hắn chính xác mà nói là cảnh giới Thiên Nhân, chỉ là lần trước nhìn thấy hắn linh thức bị tổn hại, dẫn đến cảnh giới suy giảm qua từng năm”.
“Bây giờ có thể ổn định cảnh giới Vạn Nguyên đã là tận lực rồi”.
“Nếu có quả Dạ Hồn, có thể giúp hắn tu bổ linh thức, giúp hắn trở về cảnh giới Thiên Nhân”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Trên thực tế chuyện này, Dương Tử Hiên cũng không nói tỉ mỉ, hơn nữa Dương Thanh Vân cũng không có mời Tần Ninh ra tay.
Nhưng Tần Ninh biết.
Mà với thủ đoạn của hắn, không có quả Dạ Hồn thì cũng không thể bắt tay vào.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lần này hắn đến Thanh Nguyệt Sơn.
Cái gọi là thương ai thì củ ấu cũng tròn.
Quan tâm đối với Dương Thanh Vân cũng lan đến con cháu hậu nhân của ông ta.
Vả lại, Dương Tử Hiên cũng một câu một chữ sư công, đối với hắn là từ nhỏ kêu đến lớn.
“Cẩn thận tìm một chút, chưa chắc không còn gì sót lại”.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt tự tin cười một tiếng.
Nhất thời chỉ thấy toàn thân trên dưới của Cốc Tân Nguyệt ngưng tụ sức mạnh.
Từng đường ánh sáng lan tràn ra.
Một luồng linh khí chập chờn không thể nói được, dần dần thấm vào giữa vùng đất cổ điện đổ nát.
Cốc Tân Nguyệt nhướng mày.
Nơi đây đúng là vô cùng vắng lặng, cái gì cũng không có.
“Hả?”
Chỉ là đột nhiên ánh mắt Cốc Tân Nguyệt động một cái.
“Bên kia có gì kỳ lạ”.
Cốc Tân Nguyệt vừa nói, thân ảnh bay đến vùn vụt.
Lúc hạ xuống, một mảnh đất dưới chân, đá vụn lúc này bị quét mở, lộ ra mặt đất.