“Tiếp tục luyện!”
Thạch Cảm Đương buồn bực nói: “Lão tử trời sinh Chiến thể, lão tử không thể yếu hơn bất kỳ ai!”
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Sư huynh đệ hai người lúc này toàn thân trên dưới linh khí giải phóng, lại một lần nữa bước lên mặt hồ.
Mà cùng lúc đó, bên kia Giang Bạch đứng trên mặt nước, dần dần bắt đầu có thể bước chân ra.
Tuy không thể làm được như Cốc Tân Nguyệt, nhưng lại có thể vững vàng đi lại trên mặt hồ.
Tần Ninh nhìn xung quanh, dần dần nói: “Các ngươi cứ đứng đây chờ ta, ta đi tìm một nơi”.
Nghe thấy lời này, mọi người gật đầu.
Hồ này quả thật là chỗ tốt thiên đại đối với bọn họ tu hành sức mạnh nắm trong tay.
Mà chỗ tốt này cũng thay đổi rõ ràng khi lần lượt ngã vào đáy hồ.
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, thì thầm nói: “Ta đi cùng chàng…”
“Cũng được”.
Mấy chục người lúc này vây quanh hồ Ánh Nguyệt chăm chỉ luyện tập.
Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt đi đến chỗ sâu trong Thanh Nguyệt Sơn, tiếp tục tiến về trước.
Ước chừng thời gian nửa ngày, hai người xuất hiện trước một tòa cung điện.
Nói là cung điện, thật ra chính là một mảng tường đổ.
Bốn phía, khắp nơi đều là phế tích.
Hơn nữa trên phế tích, bụi bặm lắng xuống, cho người ta một loại cảm giác vắng lặng bi thương.
“Đây là nơi nào?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn xung quanh, không nhịn được nói.
“Nơi đây đã từng là đạo tràng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân”.
“Trên thực tế chính là Thanh Nguyệt Sơn hai người đã từng mở, nơi thu nhận môn đồ”.
“Chỉ có điều hai người này không có tâm chí mạnh mẽ gì, xưng bá đại lục Vạn Thiên, cho nên nơi này, hết sức bí mật, người biết rất ít”.
“Mà ở bên trong đạo tràng Thanh Nguyệt Sơn, thứ năm đó mà ta biết, có hai nơi chủ yếu”.
“Thanh cung và Nguyệt cung”.
“Hai nơi này cũng là chỗ Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân tổ chức dạy dỗ môn hạ đệ tử, nếu có bí mật thì nơi này chắc hẳn là có khả năng nhất”.
“Nơi đây chính là Thanh cung!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn bốn phía, dò hỏi.
“Năm đó Thanh Phong Thiên Nhân đã từng lấy được một quả Dạ Hồn, quả Dạ Hồn đó bị thu lại, gieo xuống”.
“Ta nói cho hắn biết, quả Dạ Hồn sinh trưởng ở vùng đất tịch dạ, hắn trồng không sống”.