Bọn họ chỉ thấy một bóng dáng xinh xắn lướt đi thoăn thoắt trên mặt nước.
Đó chính là Cốc Tân Nguyệt.
Mọi người thấy cảnh đó, thì càng thêm kinh ngạc.
Chẳng trách trước kia Tần Ninh dám để cho hai người Cốc Tân Nguyệt và Giang Bạch ứng phó với Thánh Triết Hàm và Bạch Phàm Trần ở cảnh giới Vạn nguyên thánh nguyên.
Theo như lời Tần Ninh thì khả năng khống chế năng lượng của hai người bọn họ đều đã hơn sáu mươi phần trăm.
"Thử dùng tâm liên kết với hồ nước xem?"
Lúc này, Tần Ninh bước đến bên cạnh Cốc Tân Nguyệt.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vung lên.
Dưới chân hắn, nước trong hồ tụ lại hóa thành một cái đài cao, nâng cơ thể của Tần Ninh lên.
"Đây là khả năng khống chế một trăm phần trăm sao?"
Tần Ninh không chỉ ổn định vững vàng trên mặt nước, mà hắn còn có thể khống chế dòng nước trong hồ theo ý mình.
Cốc Tân Nguyệt khẽ gật đầu.
Ngón tay nàng ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.
Bỗng nhiên, trên mặt nước xuất hiện một dòng nước dần dần dâng lên theo ngón tay của Cốc Tân Nguyệt.
Thế nhưng, giọt nước kia không thể dâng lên quá cao, nó chỉ dâng một tí rồi rơi xuống.
Cốc Tân Nguyệt lắc đầu.
Tần Ninh nhìn vào mọi người, rồi nói: "Tất cả mọi người có thể thử xem, nếu rèn luyện ở đây thì dẫu có thất bại cũng đủ nâng cao khả năng khống chế của bản thân đối với năng lượng rồi."
"Đều là một trăm cân năng lượng, đối thủ bùng nổ được năm mươi, mà ngươi có thể bùng nổ được năm mươi mốt thì ngươi thắng!"
Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu tán thành.
Hiển nhiên, bọn họ cũng biết rằng nó không phải là nhân tố duy nhất quyết định thắng thua.
Giới hạn của năng lượng, thời cơ phát huy năng lượng, và cả sự bùng nổ năng lượng của đối thủ.
Tất cả đều là yếu tố quyết định.
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là nếu như tăng mạnh khả năng khống chế năng lượng của bản thân thì có thể bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ hơn đối thủ.
Ngay lập tức, hơn mười người ở đây đều bắt đầu tập luyện.
Chỉ nghe thấy tiếng rớt nước tõm tõm liên tục vang lên.
Trên bờ hồ, mọi người cứ rơi xuống nước rồi lại mò lên bờ, cứ liên tục như thế.
Trong đám đông, Thạch Cảm Đương là kiên trì nhất.
Từng người từng người lần lượt bước lên rồi lại rơi tõm xuống nước.
Thế nhưng, hắn ta vẫn mặc nhiên không đếm xỉa đến.
"Sư huynh, huynh nghỉ ngơi chút đi, huynh... rớt xuống nước nhiều quá...", Lý Nhàn Ngư không kìm lòng nói.
"Ngươi biết gì chứ!"
Lúc này, Thạch Cảm Đương cười hì hì mắng: "Sư huynh ngươi là Chiến Thể bẩm sinh, sau này, khi giao chiến là dễ đột phá nhất".
"Lỡ như khi chiến đấu với kẻ địch một mất một còn, bỗng phải đột phá mà không đè ép được, rồi bị người ta phát hiện sơ hở, vậy chẳng phải toi đời rồi sao?"
"Do vậy, ta buộc phải củng cố lại năng lượng của chính mình, ta chắc chắn sẽ làm được!"
Lý Nhàn Ngư thấy Thạch Cảm Đương cố gắng như vậy, hắn ta ngẩn ngơ một lát.
Thạch Cảm Đương có phải là Chiến Thể hay không?
Hắn ta không biết.
Chỉ là hắn ta biết rằng mình có mắt Vãng Sinh.