Phong Thần Châu

Chương 2798: “Cứ om sòm, đáng chết”.  




 Cho nên, võ giả cảnh giới Vạn Nguyên được gọi là bá chủ một phe.  

 

Mà cảnh giới Vạn Nguyên chia làm bốn tầng.  

 

Bốn cảnh giới Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Thánh Nguyên.  

 

Người đàn ông trước mắt thực lực không tầm thường.  

 

“Nơi đây bọn ta đang nghiên cứu, cũng không phiền các vị hao tổn tâm trí”, Cốc Tân Nguyệt nhàn nhạt nói: “Mời chư vị rời đi cho!”  

 

“Vậy sao?”   

 

Huyền Hồng lúc này kinh ngạc nhìn trận Thái Cực nói: “Sao ta cảm giác chỗ này rất nguy hiểm”.  

 

“Tần công tử gặp khó khăn sao?”  

 

“Huyền Vũ bảo bọn ta từ trước đến giờ thích lấy việc giúp người làm niềm vui, ta thấy Tần công tử đang cần giúp đỡ đấy chứ?”  

 

Huyền Hồng vừa nói xong liền đến gần trận Thái Cực.  

 

Cốc Tân Nguyệt mặt liền biến sắc.  

 

Tần Ninh đã nói rồi, lúc này không thể bị quấy rầy.   

 

“Dừng lại!”  

 

Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói: “Nói cho các ngươi biết, bọn ta không cần giúp đỡ”.  

 

Lời này vừa nói ra, Huyền Hồng khẽ cười nói: “Ta thấy rất cần đó!”  

 

Một bên hai người Huyền Tử Thành và Huyền Tử Chẩm, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

 

Nhị thúc là cường giả tầng thứ Thiên Nguyên cảnh giới Vạn Nguyên.  

 

Bốn người Cốc Tân Nguyệt chết chắc.  

 

Lúc này đám người Tây Ninh các kia cũng không ở đây.  

 

Chính là cơ hội tốt chém chết những tên này.  

 

 

 

“Nếu ngươi tiến lên một bước nữa, đừng trách ta vô tình!”, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt lạnh lẽo.  


 

“Sao ngươi vô tình?”  

 

Lúc này Huyền Hồng chế giễu nói: “Chẳng lẽ muốn cùng ta mây mưa?”  

 

“Nhị thúc, cực phẩm như vậy nên để lại cho chúng con mới đúng!”, Huyền Tử Chẩm cười nói.  

 

“Ha ha, cũng đúng, tuổi cao rồi, ta sợ ta không chịu nổi đâu!”, Huyền Hồng cười ha ha một tiếng nói.  

 

“Lão già kia, phun ra mấy câu không đứng đắn, không chịu nổi”.  

 

Đột nhiên, chính lúc này, một tiếng quát vang lên.  

 

Cơ thể Cửu Anh, giữa lúc ầm ầm hóa cao mười mét, chín cái đầu nổi lơ lửng.  

 

“Tự tìm cái chết, lão già kia”.  

 

Cửu Anh lời vừa dứt, một cái đầu lúc này hạ xuống.  

 

Cái đầu lớn nhìn chằm chằm Huyền Hồng.  

 

“Cứ om sòm, đáng chết”.  

 


Cơ thể Huyền Hồng chỉ để lại nửa thân đứng tại chỗ.  

 

Máu tươi tí tách chảy ra từ trong miệng Cửu Anh.  

Trong chớp mắt, Huyền Tử Thành và Huyền Tử Chẩm, sắc mặt trắng bệch.