“Thao Thiết…”
Giang Bạch ánh mắt kỳ quái đến cực điểm.
Thằng nhãi này không phải đang giỡn đấy chứ?
Hung thú thượng cổ Thao Thiết!
Bộ dạng kia… mặc dù chưa từng nói qua, nhưng trong sách cổ, hoặc nhiều hoặc ít có ghi lại.
Trông giống như một con cóc ghẻ.
Cửu Anh thích kiểu này?
Khẩu vị cũng quá nặng rồi?
“Ngươi nhìn cái gì?”, Cửu Anh vội vàng nói: “Ta chính là con đực đấy, ngươi đừng có âm mưu với ta”.
“Xì!”
“Hơn nữa, đừng nghĩ nhìn thấy trọng bảo của người trong tộc ta, nói cho ngươi biết, bảo bối của ta còn lợi hại hơn ngươi”.
“Hơn nữa…”, Cửu Anh đắc ý nói: “Ngươi cũng đừng quên, ta có chín cái đầu, đây nếu mà dùng… hắc hắc…”
Cửu Anh lộ ra dáng vẻ, mọi người đều là đàn ông, ngươi phải hiểu.
Nghe đến đây, Giang Bạch gần như muốn điên.
Lúc này, Huyền Tử Thành nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, ánh mắt khó coi.
Hắn ta bị Cốc Tân Nguyệt một chiêu làm thương nặng.
“Đừng ở đây làm xấu hổ mất mặt nữa!”
Cốc Tân Nguyệt lãnh đạm đáp: “Nếu hắn đi ra, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
“Hắn cũng không thích có người khiêu khích hết lần này đến lần khác ranh giới cuối cùng của hắn”.
Nghe đến đây, sắc mặt Huyền Tử Thành hoàn toàn cứng ngắc.
Cửu Anh cười hắc hắc nói: “Tính khí này ta thích, ta cũng không thích bị người ta khiêu khích hết lần này đến lần khác”.
“Ngươi im miệng được không?”
Giang Bạch hoàn toàn điên rồi.
Thằng nhãi này còn nhiều lời hơn Thạch Cảm Đương.
Thật sự là hung thú thượng cổ?
Hung thú thượng cổ cũng lắm lời như vậy sao?
Cửu Anh ra vẻ biểu cảm ngươi là một tên phàm phu tục tử, lão tử không so đo với ngươi, không nói nữa.
“A a, vị cô nương này có lẽ hiểu lầm rồi”.
Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.
Dần dần, mấy thân ảnh đi tới.
Người đàn ông cầm đầu, bên trong cơ thể cho thấy khí tức lúc có lúc không, uy hiếp mọi người.
“Tại hạ Huyền Hồng, phó bảo chủ Huyền Vũ bảo!”
Bá chủ một phe cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên.
Sau cảnh giới Âm Dương chính là cảnh giới Vạn Nguyên.
Đạt tới cảnh giới cảnh giới Vạn Nguyên, vậy thì ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều có thể trấn giữ tồn tại một phe thế lực đỉnh cấp.