“Huyền Võ Thiên Miên chưởng!”
Một tay phất ra, từng đường linh khí ngưng tụ thành khí tức hùng hậu, lúc này giải phóng ra.
Thấy cảnh này, tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt nắm chặt, từng đường linh khí vây quanh ở lòng bàn tay còn lại.
“Ngọc Toái Thiên quyền!”
Ầm…
Hai thân ảnh bỗng chốc đụng nhau.
Một trận đất rung núi chuyển.
Hai thân ảnh vừa chạm vào liền tách ra.
“Phụt…”
Sắc mặt Huyền Tử Thành trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn Cốc Tân Nguyệt vẫn đứng vững, không bị ảnh hưởng chút nào.
Sao có thể!
Nhất thời, hai bên đều vô cùng kinh ngạc.
Chín đường Âm Khư của Cốc Tân Nguyệt không phải là giả. Nhưng Huyền Tử Thành cũng là tám đường Âm Khư.
Một chiêu đụng nhau.
Huyền Tử Thành lập tức thất bại.
Chênh lệch quá lớn?
Cửu Anh thấy cảnh này, không nhịn được tán dương: “Người phụ nữ này trông không ra sao, nhưng thực lực rất mạnh, nhìn pháp quyết này của cô ta hoàn toàn tự nhiên, đại lục Vạn Thiên các ngươi không ai có thể sáng tạo ra võ quyết cao thâm như vậy!”
Nghe đến đây, ánh mắt Giang Bạch nhìn về Cốc Tân Nguyệt.
Cốc Tân Nguyệt đi theo bên cạnh Tần Ninh, không nói chuyện gì.
Giống như ở bên cạnh Tần Ninh, nàng liền vừa lòng.
Còn về lai lịch của Cốc Tân Nguyệt, ngược lại hắn ta không quá rõ.
Trước mắt xem ra Cốc Tân Nguyệt cũng không phải hạng người đơn giản.
Chỉ là suy nghĩ cẩn thận.
Phàm là người ở bên cạnh Tần Ninh, làm sao có thể có hạng người đơn giản?
Hả?
Không đúng!
Hình như có chỗ nào không đúng!
Giang Bạch xoay chuyển ánh mắt nhìn Cửu Anh.
“Làm gì?”
Lúc này Cửu Anh, bốn cái đầu gãi ngứa cho bốn cái đầu khác, một cái đầu nhìn Giang Bạch nói: “Ta nói sai sao? Người phụ nữ này rất lợi hại đó!”
“Ngươi nói không sai, chẳng qua là ta nghi ngờ thưởng thức của ngươi!”
“Xì, thưởng thức của ta không phải tốt vô địch sao?”
Cửu Anh gian xảo nói: “Nói cho ngươi biết, ta thích nhất là Thao Thiết nhất tộc, ngươi không biết đâu, cô gái của Thao Thiết nhất tộc đó mới gọi là tuyệt sắc động lòng người.
“Đáng tiếc, tin tức lấy được từ trong trí nhớ của ta, hình như dòng tộc Cửu Anh và dòng tộc Thao Thiết quan hệ không tốt lắm. Đáng tiếc…”