Chim sẻ nhỏ vừa xuất hiện liền giương cánh bay ra xa.
Thân ảnh Tần Ninh chợt lóe, đuổi lên.
Không bao lâu, mấy thân ảnh đi đến giữa một rùng hoa đào.
Bốn phía nhìn vô cùng tĩnh mịch.
Chỉ là cây đào ở nơi này từng cây vai u thịt bắp mạnh mẽ, rất xanh ngát.
Hơn nữa cũng không giống nơi khác, cây cối ở đây sắp xếp thứ tự cũng rất kì quái.
Bày ra thế Thái Cực bao vây xung quanh, mà chính giữa một cây đào cao gần trăm mét, thoạt nhìn lại là dáng vẻ lão hĩ tuổi xế chiều.
Tần Ninh đi đến dưới cây đào cổ, bàn tay phẩy nhẹ qua vỏ cây, lẩm bẩm nói: “Đoán chừng cũng một lần cuối cùng rồi… thời gian thấm thoát, tất cả đều biến mất!”
Thấy Tần Ninh cảm thán, trong lòng Cốc Tân Nguyệt sáng tỏ.
Đi qua chín đời chín kiếp, Tần Ninh nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Lại không nói Tần Ninh năm đó uy danh trên trời…
“Lý Nhàn Ngư, qua đây”.
Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, đến bên trong cây đào vây thành hình dạng Thái Cực kia.
“Ngươi chủ âm, ta chủ dương, nghe theo ta nói, bắt đầu làm!”
Tần Ninh mở miệng, nhìn về phía mấy người Giang Bạch.
“Bốn người các ngươi, ngay cả Cửu Anh, trấn thủ bốn phương”.
“Nhớ lấy, không được để ai gián đoạn bọn ta”.
Mấy người Cốc Tân Nguyệt đều gật đầu.
Lời vừa dứt, Tần Ninh đứng yên một bên Thái Cực, Lý Nhàn Ngư ở bên kia.
“Nuốt thánh quả Thiên Hòe…”
“Dạ!”
Lý Nhàn Ngư trực tiếp nuốt thánh quả, một luồng khí tức tinh thuần tản ra khắp bên trong cơ thể
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
“Năm đó, Lý Nhất Phong thức tỉnh mắt vãng sinh, trời sinh mở cửu câu ngọc, hơn nữa thực lực nhật tiến ngàn dặm”.
“Chỉ là phương pháp của ngươi và hắn khác nhau, hiệu quả cũng sẽ không giống”.
“Nhưng sau khi Lý Nhất Phong mở được mặt vãng sinh, lấy ra từ trong đó bao nhiêu đồng thuật”.
“Rất nhiều đồng thuật ngươi cũng có thể không cách nào thức tỉnh”.
Tần Ninh dần dần nói: “Lý Nhất Phong cũng nghĩ đến điểm này, cho nên phong cấm rất nhiều đồng thuật bên trong mắt vãng sinh, đời đời tương truyền”.
“Chỉ có điều, có lẽ hắn cũng không ngờ, truyền mãi đến thế hệ này của ngươi mới lại xuất hiện người có mắt vãng sinh đồng!”
“Đường câu ngọc thứ nhất và câu ngọc thứ hai coi như khiến ngươi có hiểu biết hơn đối với mắt vãng sinh của ngươi”.