Ông...
Từng âm thanh ông hưởng vào thời khắc này vang lên.
Sức mạnh trong cơ thể Dương Phong Hoa đang lột xác.
Bên trên, một đường Âm Khư đang được ngưng tụ.
Ngay sau đó là đường thứ hai, thứ ba...
Âm Khư đi thẳng đến đường thứ bảy.
Bảy đường Âm Khư, linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người phải há hốc mồm.
Tần Ninh lúc này không hề di chuyển, khoanh chân ngồi ở mặt hồ.
Trong cơ thể cũng có từng luồng sức mạnh đang lưu chuyển.
Mười một đường Âm Khư vào thời khắc này xuất hiện.
Không ngừng tuần hoàn qua lại ở thiên địa thánh khí bên trong hồ.
Thấy Tần Ninh đi vào tu luyện, Cửu Anh càng thêm hiểu cây thánh Thiên Hòe này ngưng tụ thiên lộ trân quý cỡ nào.
Nó dứt khoát ùng ục nuốt vào.
Đơn giản, trực tiếp!
Nó cũng không sạch sẽ gì, dù cho những hồ nước kia có một ít là chảy ra từ cơ thể của Dương Phong Hoa, nhưng nó cũng không để bụng.
Chỉ cần có thể tăng cường thực lực thì chính là thứ tốt.
Giờ này khắc này, bên trong hồ có một khí tức dần dần leo thang.
Sức mạnh trong cơ thể của Tần Ninh đang tăng lên.
Từ linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ đến linh cảnh Hóa Âm trung kỳ.
Mà Dương Phong Hoa ở một bên thì dần dần tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt.
Nhìn thân thể của chính mình. Dương Phong Hoa lập tức thất thần.
Vảy đen đã mất.
Khí tức trong cơ thể lúc này đã tăng cường đến mấy chục lần.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Phong Hoa dần dần bóc ra khăn che mặt và bao tay trên người mình.
Mười ngón tay thon dài và dung nhan tuấn mỹ hiện ra.
Nhìn mặt hồ phản chiếu hình ảnh của chính mình, Dương Phong Hoa không khỏi rơi lệ.
Biến mất rồi!
Vảy đen quấy rối hắn ta bao nhiêu năm qua đã biến mất rồi!
Nhưng nhìn về mặt hồ, Dương Phong Hoa cũng hơi sửng sốt.
Có cái gì không đúng.
Hồ nước này… biến mất?
Ngẩng đầu nhìn con quái vật lớn trước mặt, Dương Phong Hoa mồm miệng cứng đờ.
Hung thú Cửu Anh mặc dù chỉ là con non.
Nhưng chiều cao cũng lên đến trăm trượng.
Một cái đuôi nhìn cực kì khủng bố.
Giống như một con phi long.
Nhưng lại có chín cái đầu.