Thử?
Nằm mơ đi!
Mạc Lực Hành đã tổn thất một người, bọn họ còn đi thử làm gì?
Không phải tự nhiên hại chết một thuộc hạ hay sao?
"Các ngươi..."
Vẻ mặt của Mạc Lực Hành cực kỳ khó coi, vừa mới mở miệng.
Từng tiếng xé gió lại vang lên.
Sáu bóng người hạ xuống.
Nhìn thấy người cầm đầu, sắc mặt của bốn người khuôn mặt sắc đều trở nên mất tự nhiên.
Tần Ninh!
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về xung quanh phía hồ nước.
Người của bốn bên tới.
Tần Ninh cũng không để ý những tên đó.
Mà ngồi chồm hỗm xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hồ nước.
Không bao lâu sau, bàn tay của Tần Ninh xuất hiện từng luồng tơ máu.
Lý Nhàn Ngư nhìn hồ nước, lại nhìn bốn phía, không nhịn được nói: "Đây chính là cái cây mà sư tôn sao?"
Chưa từng thấy cái cây nào như vậy.
Rễ cây ở bên dưới, độ cao chỉ có mười mét nhưng cũng may là rất to khỏe, có thể chịu được trọng lượng của tán cây này.
Hơn nữa, bên trên tán cây bên lại là một cái hồ...
Hồ này nhìn kỹ thì độ dài rộng ít nhất là ngàn mét.
Rất kỳ quái.
Tần Ninh lúc này đứng dậy, cười nói: "Cây thánh Thiên Hòe!"
"Tay của chàng..."
Cốc Tân Nguyệt cũng nhìn thấy vừa rồi Tần Ninh chạm vào hồ nước, bàn tay vằn vện tia máu.
Máu tươi từ bàn tay hắn chảy ra, rơi vào nước trong hồ rồi trong nháy mắt biến mất.
Tần Ninh lơ đễnh nói: "Cây thánh Thiên Hòe, thân cây chỉ là điểm chống đỡ, nòng cốt chân chính lại là tán cây".
"Mỗi ngày mỗi đêm hấp thu linh lộ của thiên địa".
"Hồ này là do linh lộ hội tụ mà thành".
Do linh lộ hội tụ mà thành?
Nhóm Lý Nhàn Ngư cùng Dương Phong Hoa đều kinh ngạc không thôi.
Hồ nước này sinh ra từ linh lộ ngày đêm?
Vậy phải mất bao nhiêu lâu mới được?
Tần Ninh nhìn Dương Phong Hoa, cười nói: "Chứng bệnh lạ của ngươi hôm nay sẽ có thể giải quyết, nhưng sẽ rất đau đớn".
"Đương nhiên cũng sẽ mang cho ngươi một lợi ích cực lớn".
"Ừm!"