Dương Vũ Huyên vội vàng nói: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm một cái cây!”
Tìm một cái cây?
Tần Ninh cười nói: “Tìm một cái cây, một cây cổ thụ chọc trời, cành lá xum xuê, lá cây như ngân châm, thân cây như cột sắt thông nhiên, mà độ cao… không quá mười thước!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người đều mơ hồ.
Cây cổ thụ chọc trời, cành lá sum xuê?
Lá cây giống như ngân châm.
Thân cây giống như cột sắt thông thiên.
Cây không cao quá mười thước?
Đây là cây gì?
Mọi người đều bắt đầu tưởng tượng.
Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi có thể tưởng tượng đến một cái bàn ngọc được một cây cột trụ nâng lên…”
Mấy người vẫn không thể nào hiểu được.
Dần dần, sáu người vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Tốc độ không nhanh không chậm, dọc theo từng dãy núi, từng đỉnh núi.
Lý Nhàn Ngư nhìn những đỉnh núi kia, rất muốn đập nát từng ngọn một, xem rốt cuộc có phải cung điện ngụy trang không.
Nhưng hắn ta vẫn đè ý tưởng ngu ngốc của mình xuống.
Mọi người đã tìm thật lâu nhưng nơi này quá rộng lớn, vẫn không có thu hoạch gì.
“Thôi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Giang Bạch, ngươi lên đi!”
“Ta lên?”
Giang Bạch sửng sốt, có ý gì chứ?
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi là thân thể giang linh, có những cảm ứng đặc biệt với linh thủy. Ngươi thử cảm giác xem xung quanh đây có nơi nào đó khiến ngươi cảm thấy gần gũi không”.
Nghe vậy, Giang Bạch gật đầu.
Dần dần, xung quanh cơ thể Giang Bạch có hơi nước bốc lên.
Dần dần, đám hơi nước ấy hóa thành mây khói, biến mất.
Qua một hồi lâu, đột nhiên Giang Bạch nói: “Cảm nhận được rồi, hướng Tây Nam, ngoài năm mươi dặm, có một sức sống rất mạnh…”
“Lên đường!”
Tần Ninh nói xong, sáu người lập tức tăng tốc.
Cùng lúc đó, cách sáu người hơn mười dặm.
Mười mấy người đứng yên trước một hồ nước.
“Đây là nơi nào?”