Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ tái xanh.
“Ngươi...”
“Mọi người!”
Huyền Ngạn bảo chủ còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã nhìn xung quanh, nói: “Có người không định thực hiện lời hứa, các vị nói nên làm cái gì đây?”
Hắn vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.
Ai cũng không muốn đắc tội Huyền Vũ Bảo.
Thế nhưng cũng không có ai muốn đắc tội Tây Ninh các cả.
Bây giờ, người sáng suốt đều đã nhìn ra.
Tây Ninh các do Tần Ninh cầm đầu.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Doãn Tinh Vũ và Xương Huy, không khó để nhận ra điều này.
Tần Ninh nhìn thấy xung quanh không có ai mở miệng, cũng không thấy bất ngờ lắm.
“Ta là người không thích quanh co lòng vòng”.
“Nếu ta đã có thể mở cánh cửa này ra thì cũng có thể đóng lại”.
“Nếu hôm nay mọi người muốn tiến vào, đơn giản thôi, Huyền Tử Chẩm phải chịu bốn mươi cái tát, đánh xong ta sẽ mở cửa cho mọi người tiến vào núi Thanh Nguyệt tìm cơ duyên!”
“Nếu Huyền Tử Chẩm không đồng ý, vậy ta sẽ rời khỏi đây”.
“Mọi người muốn giữ ta lại thì cũng phải nhìn xem Vân Vương của Thanh Ninh các có đồng ý hay không”.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta nói có thể vào Thiên Nhân đạo tràng thì sẽ có thể vào, ta nói vào không được, Thiên Nhân có tới cũng vô dụng”.
Sau khi nói xong vài câu đơn giản, Tần Ninh lại nhìn bốn phía.
Không phải Huyền Tử Chẩm cứ nhất định muốn thể hiện sự tồn tại của mình sao?
Ta tác thành cho ngươi!
Trong số đám người ở đây, có ai lại không có khát vọng với Thiên Nhân đạo tràng chứ.
Hắn muốn nhìn xem những người này sẽ lựa chọn thế nào!
“Tần công tử...”
Giọng điệu của Huyền Ngạn bảo chủ đã trở nên bình tĩnh hơn: “Tiến vào Thiên Nhân đạo tràng nguy hiểm biết bao, dù sao thêm một người bạn cũng mạnh hơn thêm một kẻ địch mà!”
“Kẻ địch? Huyền Vũ Bảo của ông còn chưa đủ để tính đâu!”
Tần Ninh lại nói: “Ta không muốn nói nhảm lãng phí thời gian với ông nhiều thế, trong vòng mười giây, tự Huyền Tử Chẩm đứng ra chịu tát”.
“Nếu không ra, người của Tây Ninh các ta sẽ lập tức rời đi”.
“Cùng lắm thì ngày khác gọi người của Bắc Ninh các, Nam Ninh các, Đông Ninh các thậm chí là Thanh Ninh các tới bao vây dãy núi Thanh Nguyệt này, võ giả Thanh Ninh các của ta sẽ tự mình vào trong!”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều ngẩn ngơ.
Lúc này Tần Ninh lẳng lặng chờ đợi.
“Huyền Ngạn bảo chủ!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Lệnh lang phạm sai lầm, cũng không thể để chúng ta phải chịu trách nhiệm theo chứ?”
“Đúng thế, Huyền Vũ Bảo các ngươi chướng mắt Thiên Nhân đạo tràng, chúng ta thì không!”
“Huyền Ngạn bảo chủ, bốn mươi cái tát mà thôi, không tính là cái gì cả, hơn nữa còn là võ giả dưới cảnh giới Âm Dương ra tay...”